ĐUỔI HAY KHÔNG ĐUỔI
Lại rộ lên chuyện đòi đuổi nghị Phước
ra khỏi quốc hội. Ông nghị này nói: “Không thể nôn nóng luật biểu tình”.
Ông ta giải thích: “Khi chúng ta ra luật Biểu tình phải đặt câu hỏi
là đã hỏi ý kiến các doanh nghiệp bảo hiểm nhân thọ, bảo hiểm phi nhân thọ và
bảo hiểm y tế chưa...”
Trước đây, ông nghị Phước đã
phát biểu: “Dân trí nước ta thấp, chưa nên có luật biểu tình”, rồi ông gửi thư
cho Saddam Hussein lập kế liên hoành diệt hệ thống tư bản. Năm ngoái, ông đăng
bài chửi ông Dương Trung Quốc là “tứ đại ngu”. Công luận la ó đến mức ông ta
phải đăng đàn xin lỗi. Cái danh “khùng” được gắn cho ông, và nhiều người yêu
cầu đuổi ông.
Nhiều người lại thấy không nên đuổi ông Phước.
Chuyện đuổi hay không đuổi
này, giống một chuyện thời đi học của mình.
Hồi đó, lớp mình có thằng Định,
có tật hay đánh rắm trong lớp. Bạn bè đang chăm chú học, bỗng nhiên: “Tu..tu..tú..tút..ủm”
một quả to tướng từ phía thằng Định ngồi. Không hề xấu hổ, mà hắn còn vênh mặt
lên kiểu hãnh diện lắm. Hắn đánh thường xuyên, và các quả rắm của hắn, kêu như một
quả pháo tép. Bực mình nhất, là không bắt tội được hắn. Bạn bè chê cười rồi
chửi bới, hắn cứ nhăn răng cười: “Khu mỏi khu thở, sao nỡ mắng khu”. Thầy chủ
nhiệm và thầy cô bộ môn cũng không cãi nổi cái lý sự cùn của hắn.
Chuyện đến tai thầy hiệu trưởng,
thầy xuống gặp lớp. Thầy bảo:
- Không thể đuổi bạn Định, vì
trong luật GD không có điều cấm đánh rắm.
Sau đó thầy khen hắn đủ thứ, lại
còn khen:
- Đánh rắm to, cũng cần phải tập
luyện, và nó cũng tốt cho cơ ruột. Ý thức tập luyện của bạn Định là đáng nể.
Thầy cười với cả lớp:
- Một nửa số học sinh ta thường
ngủ gật trong lớp, một số thầy cô dạy rất buồn tẻ. Chính bạn Định đã làm cho
không khí lớp ta sôi động hơn. Đúng không nào?
Cả lớp reo ầm lên: “đúng quá
đúng quá”, còn thằng Định thì ngây ra như phỗng.
Sau đó, thầy chỉ yêu cầu Định
đánh rắm thật đúng giờ, và lớp phải lên thời lịch rắm cho Định. Không hiểu sao,
sau đó Định rắm ít dần rồi tịt hẳn.
P/s: Mọi sự so sánh đều khập
khiễng. Nhưng đi khập khiễng còn hơn là nhảy lò cò một chân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét