Thứ Năm, 13 tháng 6, 2013

NGHỀ ĂN VẠ

NGHỀ ĂN VẠ
Hôm qua, ngồi nói chuyện bà tám với hai cậu trò cũ. Cách đây mười năm, Tuấn và Tú là hai đứa giỏi nhất lớp mình chủ nhiệm. Tuấn nay là giám đốc một doanh nghiệp tư nhân. Còn Tú, nghe nói vừa chạy được một suất ngon lành ở cơ quan cấp tỉnh.
Mình hỏi Tú:
- Dạo này công việc vất vả không em?
Tuấn cướp lời:
- Nó cực lắm thầy ạ, làm cái nghề ăn chực, à quên nghề ăn vạ của nó, là đệ nhất vất vả. 
Cậu Tú cười hiền lành:
- Bọn em về thanh tra ở huyện ta 20 ngày.
Tuấn bĩu môi:
- Đầu tiên định 30 ngày đó thầy, nhưng sau rút xuống 20 ngày. Thầy bảo, nghèo như huyện ta, lấy đâu ra để phục dịch bọn này suốt 20 ngày.
Mình ngạc nhiên:
- Bên GD, mỗi đợt thanh tra toàn diện cũng chỉ 2 ngày, còn thanh tra đột xuất thì mỗi một ngày. Bên nớ thanh tra chi lâu rứa?
Tú im lặng, Tuấn lại trêu bạn:
- Thì chúng nó đến nằm khách sạn, ngày ba bữa cơm bưng nước rót, ra về lại phong bì dắt lưng. Công việc chỉ cộng cộng trừ trừ đôi con số. Tội chi mà không ăn vạ cho thật lâu. Thầy xem: nó làm thanh tra mới một năm, đã tăng trọng hơn hai mươi cân.
Tú cười:
- Thằng Tuấn chửi em là đồ ăn vạ cũng không sai thầy ạ. Đúng là đi làm thanh tra, ăn thì rất sướng mà không mất đồng mô. Em cũng lo thừa cân rồi bệnh tật. Cơ quan em, toàn người bị tiểu đường và gút. 
Tuấn lại trêu bạn:
- Thôi bỏ quách cái nghề ăn vạ đi, sang chỗ tao mà làm việc.
Hai đứa này, cán bộ rồi mà vẫn cứ trẻ con. Ngồi với nhau là sinh chuyện.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét