CHUYỆN CÂU CÁ
Dạo này vô công rồi nghề, mình
theo thầy Đạt học câu cá tràu.
Suốt buổi, chả con cá nào cắn
câu mình, còn thầy Đạt thì giật hết tràu nhỏ đến tràu to. Mình ức quá, bèn tạc chuyện:
- Học giỏi như thằng Dũng nhà
anh, đi Tàu đi Tây ba bốn năm, mới sắp có bằng tiến sỹ. Mà có những người, vừa
chân ướt chân ráo ra nước ngoài, được tặng bằng Tiến sỹ ngay. Họ siêu thật!
Thầy Đạt cười khẩy:
- Siêu chi mà siêu, cái bằng
Tiến sỹ danh dự, so răng được cái bằng Tiến sỹ xịn của thằng con mình!
Mình hỏi:
- Anh nói lạ thật. Nhà giáo ưu
tú tất nhiên hơn nhà giáo thường, gà đồi tất nhiên hơn gà chuồng, dê núi tất
nhiên hơn dê nhà. Vậy Tiến sỹ danh dự tất nhiên hơn Tiến sỹ.
Thầy Đạt không chịu:
- Chú phải hiểu thế nào là danh
dự. Ví dụ chuyện đá bóng. Khi đội A đè bẹp đội B đến 9-0, rồi đội A thương
tình, nhả cho đội B quẹt ruốc vô một quả, thành 9-1. Thì cái bàn thắng của lòng
thương hại đó, gọi là bàn thắng danh dự, hiểu chưa?
Mình cãi cùn:
- Danh dự là dự cái danh, nghĩa
là cho ai đó tham dự vô cái danh thơm của mình đang có. Vậy, Tiến sỹ danh dự,
là dự cái danh tiến sỹ, ít ra nó phải bằng Tiến sỹ thường. Nếu Tiến sỹ danh dự
lại kém hơn, sao họ không tặng luôn Tiến sỹ thường, cho có vẻ tôn trọng?
Thầy Đạt cao giọng:
- Chú nói ngu ngơ rứa. Không thể
tặng bằng Tiến sỹ thường, vì nó là bằng thật. Mà bằng thật ở nước ngoài, họ chỉ
dành cho những ai học thật thi thật.
Chưa kịp nói, thì thầy Đạt đã chặn
họng:
- Ví như lát nữa về, tớ thì cá
đầy giỏ, còn chú thì con tép riu cũng không. Vậy tớ phải tặng chú một vài con,
tất nhiên không thể tặng những con cá to. Loại cá hạng hai mà tớ cho chú, là để
chú khỏi mang tiếng là thằng câu rất xoàng, nên còn gọi là tặng cá tràu danh
dự. Hiểu chưa?
Tức như bò đá, mà không dám cãi.
Cãi lỡ mình thắng, rồi không được ông ta thí cho vài con cá danh dự thì nguy.
Đi câu về tay không, thiên hạ
lại chả cười cho thối mũi !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét