Thứ Ba, 4 tháng 6, 2013

CAO NHÂN TẮC HỮU...

CAO NHÂN TẮC HỮU CAO NHÂN TRỊ
Thằng Định là đứa giỏi văn nhất lớp 10B của mình thời đó, nhưng nó nghịch như quỷ. Cô Liên dạy văn, thì vừa đẹp lại vừa nghiêm. Hôm đó, cô hỏi:
- Hãy lấy ví dụ về một từ tượng thanh.
Cả lớp im phắc. Hồi lâu, thằng Định xung phong. Nó nói:
- Thưa cô, em lấy câu: “Hễ có tiếng lục cục lặc cặc trong bếp, là bụng mình nghe lồn cồn lào cào ngay tức thì”.
Lớp cười ầm lên, rồi cả lớp bỗng im bặt, nhìn cô Liên. Cô nghiêm giọng:
- Ngồi xuống, một điểm.
Thằng Định bật dậy:
- Cô phải cho em mười điểm thì mới hợp lý. Câu ni vừa có nhiều từ tượng thanh, mà lại là những từ do em sáng tạo...
Cô nheo mắt cười:
- Từ tượng thanh, khi vừa đọc xong, người nghe phải liên tưởng đến âm thanh. Còn từ tượng hình, đọc lên người nghe phải liên tưởng đến hình ảnh. Em đọc xong, cả lớp cười to. Từ đó suy ra, những từ em sáng tác là tượng thanh hay tượng hình, chắc ai cũng đã rõ. Vậy theo em, cho mấy điểm là hợp lý?
Thằng Định lý nhí:
-Thưa cô, một điểm ạ!

Đúng là “cao nhân tắc hữu cao nhân trị”, tay chơi lại gặp tay chơi cứng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét