KHÔNG QUÊN ƠN
Chuyện năm trước. Hè
năm đó, mình và một anh HT thân, đi chơi ở Thiên Cầm. Ngồi uống bia, cậu ta dẫm
phải con chó, nó đớp một quả. Cậu bạn định đi tiêm phòng, nhưng có người lại
bảo, thuốc dại độc lắm, chỉ nên theo dõi con chó là được.
Thế là, từ đó cứ
mỗi ngày hai lần, cậu ta gọi điện tới bà chủ quán, hỏi thăm sức khỏe
con chó. Có lần mơ thấy chó chết, cậu ta choàng dậy hét toáng lên.
Lại có lần, con chó bỏ nhà đi tơ đực hai ngày
không về. Anh bạn mình không ngủ được, sút mất mấy kilô. Suốt thời
gian dài, cậu ta quan tâm đến chó hơn cả với sếp cấp trên.
Gần tháng sau, nghe tin nó vẫn
khỏe mạnh, cậu ta mới thở phào.
Nhưng cậu ta vẫn chưa yên
tâm. Nhân họp Sở, cậu ta đánh xe đến tận Thiên Cầm. Vào đúng cái quán ấy, nhìn
đi ngắm lại con chó. Con chó cũng nhận ra kẻ đã đạp mình, gừ gừ toan cắn. Cậu
ta cười, thả luôn cái đùi gà đang ăn, thưởng cho nó.
Ăn xong, cậu ta ngẫm nghĩ một
hồi, mua thêm bát phở, kêu con chó lại. Chờ con chó liếm sạch bát phở, cậu ta
vui vẻ ra về.
Nghe chuyện, ai cũng khen. Họ khen
cậu ta là một người không quên ơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét