CHUYỆN THẦY VÕ MAI
Võ Mai là một giáo viên văn có
hạng, thuộc phòng GD huyện Hương Sơn. Nhưng từ lâu, anh ta gác nghề giáo để
theo nghiệp buôn bán, lập nên doanh nghiệp Thuận Mai nổi đình đám trên đất Tây
Sơn. Dù là nhà buôn, nhưng Võ Mai vẫn không bỏ được cái tính bộc trực của kẻ sỹ.
Cũng như mọi nơi, ở thị trấn cửa
khẩu này, các vị phòng thuế, công an thường bám các chủ doanh nghiệp để vòi
vĩnh.
Mà vừa vòi vĩnh được lộc, các vị
trời con vừa coi các chủ doanh nghiệp là hạng tôi tớ phục dịch cho mình.
Hôm đó, sau khi đã nhậu sương
sương, một cậu công an bảo Võ Mai:
- Lạ cho ông, bỏ cái nghề thiên
hạ gọi bằng thầy, để theo cái nghề thiên hạ gọi là thằng. Thằng đi buôn.
Võ Mai nghe thế, điên tiết bảo:
- Chỉ có phường vô học, thì mới
gọi tất cả doanh nhân là thằng. Nhà nước ta có Bộ Thương mại phụ trách buôn
trong nước, có Bộ Ngoại thương để buôn với nước ngoài, lại có Ngày Doanh nhân,
để tôn vinh công lao của những người buôn bán. Vơ đũa gọi nhà buôn là “thằng”, vậy
cậu cũng gọi Bộ trưởng Thương Mại và Ngoại Thương là thằng à?. Mà cậu có thuộc bài
ca dân nói về các “thằng” không, để anh đọc cho mà nghe:
“Công an, phòng thuế, kiểm lâm.
Ba thằng cướp ấy, nên đâm thằng
nào.
Đồng bào nhất trí rất cao.
Ba thằng cướp ấy, thằng nào cũng đâm”.
Cả bàn tiệc ồ
lên tán thưởng, cậu lính trẻ không dám nổi khùng, vội tìm đường lỉnh.
Nghe nói, sau đó cậu ta bị sếp
xạc cho một trận. Ngày mai, cậu ta phải nhờ người đưa đến gặp Võ Mai, để xin “xí
xóa”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét