“ĂN CƠM LẠ”
Hôm nay, có một
DLV nói tới chuyện “ăn cơm đảng” làm mình chợt nhớ đến ông ngoại và các ông các
chú đằng ngoại của mình. Họ là năm liệt sĩ tiền khởi nghĩa, bị Pháp xử bắn vào
năm 1941. Ông Hồ Nhu mình, trước đó là thầy đồ kiêm thầy thuốc, gia đình khá
giả. Ông giác ngộ cách mạng, nuôi các đảng viên trong nhà. Sau đó, ông cùng các
con gia nhập Đảng, theo lệnh Đảng giết chết Tây đồn Pe-Rê. Họ bị truy lùng, bị
phản bội, bị bắt và bị bắn. Mẹ mình khi đó còn nhỏ, vẫn bị đánh chết đi sống
lại. Những người sống sót, phải đi ở kiếm cơm ăn. Mãi 60 năm sau, những người
bị xử bắn mới được công nhận là liệt sỹ. Thời đó, không ai nói tới câu “ăn cơm
đảng”.
Lúc nhỏ, mình ăn
cơm bố mẹ. Lớn lên đi làm lĩnh lương, ăn cơm vợ nấu. Mình cũng là đảng viên,
nên rất ghét những kẻ tham nhũng và bọn khom lưng uốn gối trước giặc ngoại xâm,
và mình công khai những suy nghĩ của mình. Dù vậy, mình cũng chỉ suy nghĩ và
hành động hoàn toàn theo cương lĩnh của Đảng. Họp chi bộ, hoặc trong các đại
hội của Đảng, mình cũng chưa nghe ai nhắc nhở chuyện “ăn cơn đảng”.
Vậy ở đâu nứt ra cái “ăn
cơm đảng” lạ hoắc này. Chẳng lẽ là của mấy kẻ “ăn cơm nước lạ” nghĩ ra chăng?
(Phản hồi lại cm sau:
Nói gì không quan
trọng mà mình nên hiểu tầm mình thì nên nói thế nào cho đúng. Thực tế mình như
thế nào thì nhiều người biết cần gì phải tỏ ra thế này thế kia. Mình đang ăn
cơm Đảng mà chửi lại thì mình cũng chẳng tốt đẹp gì.)
GIỐNG NHAU
Ngày hôm nay, mình cứ nghĩ về sự giống nhau của hai cô gái.
Đó là Phương Uyên và cô nữ cảnh sát Triều Tiên.
Phương Uyên vì treo một mảnh vải (Cờ của VNCH) và nói những
lời phản đối chế độ, nên bị xử 6 năm tù.
Cô cảnh sát kia, vì cứu ảnh của lãnh tụ Bắc Hàn khỏi đám cháy,
liền được phong làm anh hùng.
Họ có nhiều điểm giống nhau, cùng là con gái, cùng một lứa
tuổi, sống trong một kiểu chế độ XHCN. Và chắc là trước khi hành động, họ đều
đoán trước được hậu quả sẽ đến. Cuối cùng, là rất nhiều người nhắc đến họ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét