Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

KHÓ HƠN LÊN TRỜI-PHẦN 1

    KHÓ HƠN LÊN TRỜI 
 Đó là nói về việc chống tiêu cực trong trường phổ thông. Cuộc chiến giữa các gã Donkihote với hệ thống cối xay gió của ngành giáo dục hiện nay.                                          
                                                 Phần I
                                   BÁCH CHIẾN, BÁCH BẠI
   Tổ sư nghề giáo, tiên sinh Chu Văn An, vốn là người “chống tiêu cực” quyết liệt. Nhưng dâng “Thất trảm sớ” đòi chém bảy gian thần không được vua chuẩn tấu, ngài vội vàng xách dép chạy về quê, bảo toàn mạng sống.
 Từ đó đến nay, tầng lớp “chi hồ dã dã” lại càng “mũ ni che tai” trước các thăng trầm thế sự. Công cuộc giáo dục ngày nay, so thời Minh Tông, Dụ Tông, e chẳng khá hơn. Nghề gõ đầu trẻ vốn chỉ dành cho những kẻ an phận thủ thường.
  Gần đây, chắc quá thất vọng trước kiểu co vòi rụt cổ của kẻ sĩ bốn phương, Bộ chủ quản bèn phát động “Hai không", rồi “Ba không, Bốn không” nhằm tăng sĩ khí. Vậy mà, cuộc chiến chống tiêu cực trong trường phổ thông, xem ra chỉ ve vẩy theo gió trên các băng rôn cổng trường. Cũng lác đác vài bác "Hiệp sĩ mù" vác thương, cưỡi lừa xung trận. Nhưng chiến tích vinh quang ngớ ngẩn của các bác, nói chung lại là: “Bách trận, bách bại”.
 Chẳng mấy trận chiến ra hồn, thất bại cũng lãng nhách.
  Chuyện giáo viên tố cáo hiệu trưởng chuyên quyền, ăn hối lộ, làm sai quy chế, sau đó bị trả đũa thì nơi nào chả có. Cấp trên phê bình hiệu trưởng lấy lệ, nếu cần chuyển đi làm hiệu trưởng nơi khác, còn kẻ chống tiêu cực sẽ là mục tiêu của mọi kiểu tấn công, có người thậm chí bị đưổi việc.
  Cũng có những thảm bại đáng lưu danh.
  Hiệu phó kiêm Phó Bí thư chi bộ trường Vĩnh Tường 2, ông Lê Văn Quyền, tố cáo tiêu cực của hiệu trưởng. Bị cách chức với lí do “Gây mất đoàn kết nội bộ”.
   Ông Lê Quang Vinh giáo viên trường Đức Lân, Mộ Đức, Quãng Ngãi bị buộc rời bục giảng vì dám tố cáo sai phạm của hiệu trưởng. Dù sau đó, các ngành chức năng đã minh oan và yêu cầu khôi phục quyền lợi chính đáng cho ông. Nhưng đến nay, 19 năm đã trôi qua, ông Vinh vẫn chưa được trả lại sự công bằng.
  Thầy giáo Nguyễn Thượng Long, thanh tra chuyên môn kiêm nhiệm của Sở GD-ĐT Hà Tây, hiện là giáo viên trường THPT Trần Hưng Đạo. Ông Long  từng tố cáo tiêu cực trong thi cử từ 2001 và không nhận được hồi âm từ các cơ quan chức năng. Sau đó ông Long bị cô lập và buộc chuyển xuống trường giảng dạy.
 Thầy giáo Võ Hải Bình THPT Lê Qu‎í Đôn, tố cáo hiệu trưởng nhận hối lộ. Đường dây của hiệu trưởng, tuyển sinh theo quan hệ và tiền bị bại lộ. Vụ tiêu cực này có liên quan tới thanh tra sở. Ban giám hiệu bị kỷ luật, hiệu phó là người trực tiếp lập danh sách, bị cách chức. Sau đó mấy năm, Võ Hải Bình bị cấp trên kiếm cớ kỷ luật buộc thôi việc.
   Thắng lợi oanh liệt nhất trong việc chống tiêu cực gần đây thuộc về Donkihote  Đỗ Việt Khoa. Liều lĩnh tấn công vào điểm yếu nhất của ngành giáo dục là thi dỏm, giáo Đỗ phút chốc trở thành “ Người đương thời” và lập tức được gương lên làm ngọn cờ đầu chống tiêu cực. Bộ trưởng nhân đà, chớp thời cơ nhảy ra phất cờ đánh trống.
  Thất bại thảm thương nhất cũng chính là của thầy Khoa. Hiệu trưởng mới trường Vân Tảo tung ra các quái chiêu, đả bại“Người đương thời” một cách đau đớn. Làng giáo vốn tính khí khái, nên kị nhất là hành xử kiểu du thủ du thực, hiệu trưởng dùng ngay cả bọn này để tấn công thầy Khoa. Những trò bẩn thỉu đầu đường xó chợ được hiệu trưởng sử dụng, có tác dụng ghê gớm. Dù có Bộ trưởng Nguyễn Thiện Nhân đồng minh, công luận hậu thuẫn, Đỗ Việt Khoa buộc buông vũ khí  rời vị trí, ngậm ngùi bỏ nghề. Kể ra hiệu trưởng Vân Tảo cũng là tay du côn có hạng.
  Tương truyền, Khi Chu Văn An tiên sinh tránh về quê Chí Linh dạy học, gian thần vẫn rắp tâm trả đũa. Có lần, bọn du đãng ném đá vào nhà, lại xông vào gây sự, quẳng nghiên mực ông giáo xuống ao. Vua Trần Dụ tông, tuy ham chơi, nhưng vẫn trọng nghĩa thầy trò. Nghe thám tử báo về chuyện quan Tư nghiệp hồi hương vẫn bị quấy phá, vua truyền các quan Phạm Sư Mạnh, Lê Quát, vốn cũng là trò cũ thầy Chu, mật chỉ phải như vậy, như vậy. Sau đó, bọn nha dịch làng Kiệt Đắc ngạc nhiên thấy, cứ dăm bữa nửa tháng lại có một kiệu quan lớn, tiền hô hậu ủng vi hành đến Chí Linh. Đến chân núi Phương Sơn, gần nhà Chu Văn An, các quan xuống kiệu, giữ lễ môn sinh thăm ông giáo cũ.
 Rồi chính nhà vua cũng đến Chí Linh thăm thầy xưa. Bỏ lễ vua tôi, vua hành lễ sư đồ. Bọn cường hào làng Kiệt Đắc thấy thế, sợ xanh mắt. Lại có mật lệnh từ kinh, phải để thầy Chu yên, không quấy phá nữa. Từ đó vị tổ sư này mới thật sự “Hạ cách an toàn”.
  Bộ trưởng của ta chưa kịp học theo vua Dụ tông, thầy Đỗ Việt Khoa đã xin ra khỏi ngành. Âu cũng là may cho thầy vậy. Bọn côn đồ giáo dục thời nay, đâu yếu bóng vía như mấy thằng vô lại Kiệt Đắc thời xưa. Thầy mà ở lại, không ai biết rồi sẽ ra sao.
  Vả lại, thất bại toàn diện nhất lại thuộc về chính ngài bộ trưởng. Cuộc chiến chống tiêu cực mà ngài là chủ soái coi như không có hồi kết. Tướng tiên phong họ Đỗ bị chém ngã ngựa. Thấy không ổn, chủ soái vội lai kinh, trao ấn kiếm cho phó soái. Tân soái  trong vai trò người đóng thế, tiến thoái lưỡng nan, an phận không dám "tạo dấu ấn". Hai không. Ba không, Bốn không, nay được thiên hạ gắn thêm cho một “không” nữa là “Nói không với xấu hổ”. Họ mát mẻ rằng, cứ tự ca ngợi thắng lợi của mấy cuộc thi, cuộc chống vừa rồi, là "Không biết  xấu  hổ".  Mấy  anh cuồng chữ còn dịch ngược:  "Không xấu hổ" nghĩa là "Vô sỉ", đúng là đồ lộng ngôn. May bộ trưởng của chúng ta là người anh minh, trao cờ sang tay người khác rất đúng lúc.
 Cuộc chiến chống tiêu cực trong trường phổ thông, đúng là “bách trận, bách bại”!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét