CĂN NGUYÊN
Nhân ngày 30-4, nhắc lại thời năm 70, nhiều
bạn nhắc lại chuyện công an đứng đầu đường, cắt tóc dài và xẻo quần ống loe.
Đúng là có chuyện ấy thật. Trước đó mấy
năm, CA còn rạch quần ống tuýp. Mỗi anh CA cầm mỗi cái chai, anh chị nào mặc quần
hơi bóp là CA gọi vào. Đứng nghiêm, CA đút chai không vô ống quần, là xoẹt,,
xoẹt...lên đến tận đùi.
Còn anh nào để tóc dài cờm gáy,
công an cũng gọi vô. Dùng kéo, xiết một “cua” từ trước ra sau. Việc còn lại, là
của thợ cắt tóc.
Sau ngày giải phóng, lại mốt quần ống loe. Thế là các chiến sĩ CA ta,
mỗi người lại cầm cái que dài 1 gang: alê, quần loe vào đây. Đo xong, xẻo luôn.
Nhắc những chuyện này, ai cũng cười
chính sách thời ấy tủn mủn và vô duyên.
Nhưng căn nguyên vì sao lại có
những chính sách đó, thì không mấy ai bàn.
Theo những người am hiểu kể lại,
hồi ấy, các nhà hoạch định chính sách xuất thân rất giản dị. Bố mẹ họ, thường là
thợ cắt tóc, bán vải, hoặc là thợ may.
Chính sách cho CA
cắt tóc dài, là do bố ông làm ra cái chính sách đó, làm nghề cắt tóc. Hận mốt nuôi
tóc dài, ông mắng con:
- Anh phải dẹp cái loạn tóc dài ngay,
nếu không thì nghề của tui thất truyền mất...
Bà mẹ của ông sếp ấy
lại làm nghề bán vải. Ghét bọn quần quần ống tuýp, bà ta phụ họa với chồng:
- Đúng rồi, luôn
thể anh dẹp đám ống tuýp cho tôi nhờ. Cái bọn thiếu vải...
Thời ống loe du
nhập, lại là thời con bà thợ may làm chính sách. Thế là, quần ống loe bị tuyên
án. Thợ may một quần ống loe, công gấp đôi mà tiền công chả hơn quần thường.
Lại còn cái lợi nữa, là những mẩu
loe bị xẻo, thu về. Vòng vèo lại đến thợ may, thành những chiếc vỏ gối hay vỏ
chăn rất mốt.
Gần đây, những quy định này không còn, vì người
nhà các vị làm chính sách thời nay không còn bán vải, cắt tóc hay may vá nữa.
Họ thường mở doanh nghiệp, buôn đất, buôn vàng, buôn chức, buôn tiền. Vì vậy,
cái cần cắt, cần đo, cần xẻo không phải là tóc tai và quần áo nữa.
Đoán căn nguyên, để mà thông cảm
cho các nhà làm chính sách. Họ cũng có những cái khó, phải không các bạn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét