LÃO ĂN MÀY PHÁ BĨNH
Hết chai thứ hai, thì bàn nhậu dám bàn sang chuyện chính
trị.
Đang tranh luận nảy lửa về chuyện độc đảng, đa đảng, thì lão
ăn mày len lén bước vào.
Nghe mùi thức ăn, và nghe thủng câu chuyện, lão dõng dạc lên
tiếng:
- Im lặng, ta nói
cho mà nghe!
Cả bọn bợm nhậu
trố mắt, lao xao rồi im bặt.
Thấy lão lê tới
bàn nhậu, mấy kẻ ngồi gần nhất, vội vàng bịt mũi ngồi né ra.
Lão hỏi:
- Ta khác các
ngươi chỗ nào ?
Chưa ai kịp lên
tiếng. Lão đứng dậy, rũ áo. Mấy con rận lả tả rơi ra. Lão nói :
- Khác ở chỗ, ta
thì độc y, còn các ngươi là đa y. Các ngươi có nhiều quần áo để thay đổi, còn
ta chỉ cần mỗi một bộ này. Chuyện đảng đúm các người nói, há chẳng giống chuyện
quần áo để khoác lên con người ư ?
Cả bọn ngớ ra,
lão phanh thân áo thủng lỗ chỗ ra, nói tiếp :
- Đây là bộ quần
áo vinh quang, bộ quần áo muôn năm, chung thân bất diệt của ta...
Nghe lão nói tầm
bậy ra chiều phá bĩnh, mấy người nóng mắt định ra tay.
Chợt xoạc...tấm
áo rách hẳn. Lòi ra trước mắt mọi người, một tấm thân gầy gò, ghẻ lở. Bỗng nhiên, mấy
con dòi theo nhau rơi xuống....
Cả bọn nhậu hoảng
hồn đứng dậy, lảu cảu một hồi, rồi bực bội bỏ đi.
Lão cười nhạt,
xốc lại áo và thong thả ngồi xuống bàn. Thế là, nhờ chiêu "độc y" mà lão tọa hưởng kì thành, độc nhân hưởng độc mâm.
Vừa nhồm nhoàm,
lão vừa lẩm bẩm :
- Ngữ bọn bay, mà nói chuyện chính trị a !?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét