Thứ Ba, 21 tháng 10, 2014

ĐẲNG CẤP NỮ KHÁCH NHÀ NGHỈ

ĐẲNG CẤP NỮ KHÁCH NHÀ NGHỈ
(Nhân ngày 20-10, viết về chuyên quan khách)

Bạn mình, một chủ nhà nghỉ, nhận xét: "Chỉ cần liếc qua, là phân biệt được đẳng cấp của các nữ khách vào nhà nghỉ
- Loại áo nắng che kín khi vào. Khi ra, lại trùm áo nắng xong rồi mới bước ra khỏi phòng: Đó là loại khách mới học nghề. Loại này, đôi khi đến bằng xe đạp, và có thể kèm theo cặp sách.
- Loại ra khỏi phòng mới mặc áo nắng, lên xe đi nhanh ra khỏi nhà nghỉ, mặc cho đối tác ở lại thanh toán tiền phòng. Đó là khách hạng trung.
- Loại vào ra không mặc áo nắng (Khi trời không bắng). Lại còn ghé lại phòng lễ tân để lại số điện thoại. Đó là loại khách thập thành.
- Loại không hề có áo nắng, vì vào ra đều ngồi trong ô tô. Đó là khách hạng sang.
- Loại sắn sàng đánh nhau tại nhà nghỉ, đến công an mang AK 47 cũng phải tránh ra (kiểu như bà Phó GĐ ở Hải Phòng). Đó là khách nhà nghỉ hạng siêu đẳng. Muốn đạt được tầm siêu đẳng đó, nữ khách phải là quan chức, hoặc bồ của quan chức. Gọi tắt là quan khách, hay là khách quan.

TẠI AI?

TẠI AI?
Bạn Quang Đại Trần comment: 
"Trẻ em mẫu giáo, cấp 1 rất ngoan, lên cấp hai đã có biểu hiện ba trợn, lên cấp 3 thì như kẻ cướp."
Điều này thì ai cũng hiêu là, không phải tất cả học trò đều như vậy, nhưng đại khái thì cũng là thế.
Lại nói đến những người dân ít học nơi vùng xa hẻo lánh. Thường thì họ vẫn giữ được tấm lòng lương thiện của trẻ thơ.
Lại nói đến bọn quan lại đã và đang tham ô tiền tỷ của nhà nước, chúng đều có bằng cấp đầy mình.
Chợt giật mình nghĩ lại. 
Vậy, tại ai, nhờ ai và do cái gì, mà cơ sự lại như vậy nhỉ?


NGHÈO, LẠC HẬU VÀ ÍT HỌC...

NGHÈO, LẠC HẬU VÀ ÍT HỌC...

Hôm nay mình cùng anh bạn, là một chuyên gia giáo dục thứ thiệt đến từ thủ đô, đi câu cá.
Hai thằng câu cá ở cái vùng hẻo lánh nhất của Thanh Chương. Mình cũng đến đó lần đầu, tìm đường theo chỉ dẫn của bạn bè hội câu.
Khi nắng lên, có một ông già chống gậy ra mời hai ông thợ câu vào uống nước. Uống nước xong, ông cụ lại còn khuyên bọn mình nên câu ở cái ao nuôi sau nhà, Ông cụ bảo, câu ở đó vừa lắm cá lại có bóng râm.
Mình hỏi anh bạn chuyên gia:
- Theo cậu, tại sao ông già tốt bụng thế?
Cậu chuyên gia giáo dục ngẫm nghĩ rồi nói:
- Vì vùng này, dân vừa nghèo vừa lạc hậu.
Vừa lúc đó, đứa cháu của cụ chủ nhà đi chăn bò về. Cô bé lễ phép chào hai bác đi câu, rồi nói thêm:
- Xe máy của 2 bác bị nắng, cháu đã chặt cành che lại rồi.
Mình khen cháu ngoan, rồi quay lại hỏi bạn:
- Theo cậu, tại sao trẻ con ở đây ngoan thế?
Chuyên gia trả lời ngay:
- Vì trẻ con ở đây ít được học.

Mình nể khả năng nhìn ngay ra vấn đề của ông bạn quá.
Đúng là tầm cỡ chuyên gia giáo dục.

Thứ Hai, 1 tháng 9, 2014

CÃI NHAU TO

CÃI NHAU TO

Sắp 2-9, xóm trưởng a lô mọi nhà phải treo cờ.
Bà lấy cờ đỏ bảo ông treo, ông lại lúi húi mở tủ, lấy ra lá cờ tang.
Bà hốt hoảng:
- Ngày Quốc khánh, sao lại treo cờ tang. Ông muốn đi tù à?
Ông xẳng giọng:
- Ngu như bà.
Mai là giỗ cụ Hồ, phải treo cờ tang chớ.
Bà đấu dịu:
- Ừ thì mai là ngày Bác mất, ông treo cờ tang cũng...phải. Nhưng ông xóm trưởng sẽ bắt lý: Nước to hơn Chủ tịch, nên ngày mai, cái vui phải át cái buồn, nên phải treo cờ vui, không treo cờ buồn. Ông chờ mà xem.
Ông chửi:
- Dân tộc là to nhất. Thế mà ngày Cha già của dân tộc mất, sao lại gọi là ngày vui?
Thế là, ông thì mặt vằm vằm, còn bà thì chổng mông vỗ bành bạch.... 
Cãi nhau to.

CÁ TO ĂN

CÁ TO ĂN

Hôm qua, bọn mình đến câu lăng xê ở hồ cá của một đại gia. Nghe bảo cá to rất nhiều, thế mà cả bọn chỉ bắt được mấy con mè ranh.

Buổi trưa, đại gia mời vô trại uống bia, mình thắc mắc:
- Chắc chú nói phét, hồ nhà chú không có cá to.
Đại gia không trả lời, mời bọn mình ra xem hai cái bể, trong đó truống toàn là cá. Một bể toàn cá loai choai, bể còn lại là mấy con bự, mỗi con chừng vài mươi ký.

Đại gia thả nắm thức ăn vào bể nhỏ, lũ cá con nhao nhau ăn mồi. Thoáng chốc hết mồi, chúng bèn lao vào giành giật thức ăn trong mồm nhau.

Mấy con cá to thì ngược lại, chúng lại có vẻ tránh xa mồi. Lát sau, một con to nhất từ từ tiến lại, rồi chạy nhanh qua. Cú va chạm làm cho cục thức ăn vỡ vụn.
Bọn cá to lùi ra, bắt đầu há miệng và..hút. Thức ăn cứ thế theo dòng nước trôi vô miệng.

Mình chợt tỉnh ngộ. Hiểu vì sao, trong giỏ câu, chỉ toàn lũ cá ranh.

Và cũng lờ mờ hiểu, về thú vui ngồi coi lũ cá to ăn, của các quan to và các đại gia.

Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2014

NÀNG VÀ ĐÊM QUA

NÀNG VÀ ĐÊM QUA

Đêm qua, mình ngủ thật ngon. Tỉnh dậy, tưởng còn tinh mơ, hóa ra đã chừng nửa buổi.
Hơi thở nàng vừa kề bên, thoáng chút, đã nghe tiếng nàng như ngoài ngõ.

Sau một thời gian mình như nhược đi, vì ốm nóng dài dài. Mấy hôm biết tin nàng sẽ về, mình đã thấy sự thư thái dần trở lại.
Sau mấy trận mưa đêm, là sự hiện diện thật sự của nàng. 
Nàng thật đẹp.
Nàng, làn mây lững thững ngang trời. 
Nàng, làn gió nhẹ đung đưa cành lá.
Nàng, mặt nước hồ bình yên gợn sóng. 
Nàng, chùm cam, bưởi trĩu mọng tròn căng.....

Và đêm qua, nàng đến.
Nàng e lệ lên gường. Mình tắt đèn, tắt luôn cả cây quạt cố hữu.
Và cuốn ngay vào sự huyền diệu.

Một đêm tuyệt vời.
Cảm ơn đời.

Cảm ơn nàng. MÙA THU.

Thứ Ba, 12 tháng 8, 2014

HỖ TRỢ THI CÔNG!

HỖ TRỢ THI CÔNG!

Chiều nay, một học sinh cũ bảo mình:
- Ngày kia, huyện ta sẽ tổ chức hỗ trợ thi công quốc lộ 8A, đoạn qua Phỗ Châu. Thầy lên mà xem.
Thấy anh ta có vẻ bí mật, nói úp úp mở mở, mình cười nhạt:
- Có chi mà coi. Chắc lại mít tinh ủng hộ thi công chứ gì?
Anh ta ghé tai mình, thì thầm:
- Tức là cưỡng chế đó. Mười mấy hộ không chịu nhận tiền đền bù, họ còn thắc mắc về cách tính và đơn giá, cho nên huyện tổ chức cưỡng chế. À quên, hỗ trợ thi công
Mình cao giọng:
- Cưỡng chế, thì nói cho đúng là cưỡng chế. Sao lại gọi là hỗ trợ thi công?
- Ấy chết, thầy nói nhỏ thôi. Mà thầy cũng phải nói là hỗ trợ thi công mới được...
Mình vặn:
- Vậy bọn Tàu cắm giàn khoan, thì có nói là để hỗ trợ Việt Nam đánh cá không?
Cậu ta im, mình hỏi tiếp:
- Hiếp dâm, thì có gọi là hỗ trợ tình yêu được không?
Cậu ta lảng:
- Em không biết. Nhưng nếu thầy đi câu, thì nên gọi là hỗ trợ nuôi cá.
Mình cười to:
- Tiên sư cậu, nói quá đúng. Tớ đi câu về không, thì đúng là đi hỗ trợ thức ăn cho cá. 
Nhưng chả lẽ, huyện ta coi dân là cá để câu ư?

Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2014

CHUYỆN RẰM THÁNG BẢY

CHUYỆN RẰM THÁNG BẢY

Rằm tháng Bảy Mưa ngâu.
Trong nhà nghỉ bên cầu.
Đôi Ngưu- Chức ngủ nướng.
Chim Ô thước tìm sâu.

Rằm tháng Bảy mưa thâm.
Quỷ con thoát giam cầm.
Vừa tìm lên dương thế.
Vội lộn về cõi âm.

Hóa ra trên cõi dương,
Chen chúc toàn Quỷ vương.
Hôm nay, rằm tháng Bảy.
Các vua quỷ xông hương.

THẤY

THẤY

Hôm nay nhà nghỉ vắng hoe
Nhân viên phục vụ, về quê cúng rằm.

Xe công thì chạy đầy đường.
Xếp to xếp nhỏ thắp hương lễ chùa.

Cá tràu ra vẻ ngẩn ngơ.
Mấy thằng vút chạc sao chưa ném mồi?.

HẾT RẰM

HẾT RẰM

Ma quỷ về âm phủ,
Lãnh đạo đến cơ quan.
Ca-ve vô Nhà nghỉ
Pu-lít ra đứng đàng.

Thứ Năm, 7 tháng 8, 2014

NGÀY MAI

NGÀY MAI
Ngày mai, ngày 8-8.dl, tức là ngày 13 tháng 7 âl. Đúng một ngày trước lễ cúng cô hồn, là ngày các giáo viên THPT bước vào kì thi KSCL.
Ngày mai, các thầy cô bước lên cầu Nại Hà, với 2 bài thi: 1 bài về chuyên môn và bài kia về các nghị quyết viết cho ngành GD.
Một thầy giáo than thở: 
- Chuyện thi cử, giống như chuyện chó leo cầu khỉ, rớt lúc nào không hay.
Có người an ủi: 
- Thời nay, cầu khỉ đã có cáp treo và rộng hơn trước nhiều. 
Ông giáo cười buồn:
- Nhưng tấm gương cầu Cha Va còn đó, đã mấy ai quên.
Ngày kia, mở cửa địa ngục, ma quỷ được thả ra. Thầy cô thi xong, nhớ hương hoa cúng vái chu đáo. Hãy cầu mong cho, mọi người và mọi sự đều yên hàn.

Dân lô đề rủ nhau, ngày mai phóng tay đánh con 29.

Thứ Ba, 5 tháng 8, 2014

CÂU LĂNG XÊ

CÂU LĂNG XÊ

Chiều nay, mình đi câu cá tràu về, không được con nào. Lại gặp thằng cháu đến chơi, bèn tìm cách trút giận vào nó. Cháu mình trước là giáo viên, nhưng nó là đứa ma lanh, nên chẳng mấy chốc đã làm sếp.
Mình hỏi:
- Tại sao với học trò, thì ngành ta đang tìm cách giảm hoặc bỏ các kì thi, mà với thầy cô, các vị lại sinh ra lắm chuyện thi đến như vậy. Thi tìm hiểu, thi GVG, thi tuyển công chức, nay lại thi khảo sát chất lượng.
Thằng cháu nhăn ra cười:
- Thì để khảo sát chất lượng chứ sao. Chú không thấy các thầy cô lo sốt vó lên à. Có rứa, họ mới chịu đọc sách chơ...
Mình cắt ngang:
- Lo chạy quanh thì có. Các anh phải đánh giá CB GV qua công việc chứ. Tại sao lại phải thi? Hay là các anh không đánh giá nổi nhân viên của mình?
Thằng cháu cự lại:
- Thì cũng phải cho thầy cô ôn lại chuyện thi cử, để làm nhiệm vụ coi thi, quản thi cho tốt chứ!
Mình bảo:
- Chưa chắc, thầy cô thi chắc cũng quay, cũng phao. Biết đâu, vì thế, họ lại thả lỏng cho học trò. Lập luận của cậu dở ẹc..
Thằng cháu chạm tự ái, vặn trả:
- Người làm nghề câu cá tràu, thu hoạch cái gì?
- Cá, tất nhiên.
- Nghe nói dạo này cá tràu nhác ăn mồi, thợ câu cá tràu treo niêu. Vậy họ làm gì?
Mình ngớ ra:
- Thì...có người nghỉ câu. Có người cứ đi, nhưng rồi về không như tao đây này. Ngoài ra, có kẻ chuyển sang câu lăng xê, câu cá nuôi trong ao người khác Họ vớ bẫm đấy, cháu ạ!
Thằng cháu cười to:
- Chú hiểu rồi đấy. Thì học trò ngày nay với chuyện thi cử, cũng như cá tràu biếng ăn mà. Bọn cháu chuyển sang câu lăng xê, bắt cá nuôi trong ao nhà khác đây!

Thứ Ba, 29 tháng 7, 2014

THẦY

THẦY

Một trong những yếu tố cấu thành quan hệ Thầy-Trò, là người học muốn "được" như người dạy mình.
Thế nhưng, hầu hết giáo viên thời nay. đều không phải là đối tượng, để học trò ước "được" như họ.
Đó là lý do rất quan trọng, để từ "Thầy" mất dần đi ý nghĩa cao quý của nó.
Nói cách khác, trong các nhà tường thời nay, hầu như không có thầy cô. Mà hầu hết chỉ là những người dạy học.

Thứ Bảy, 26 tháng 7, 2014

LÃO ĂN MÀY PHÁ BĨNH

LÃO ĂN MÀY PHÁ BĨNH

Hết chai thứ hai, thì bàn nhậu dám bàn sang chuyện chính trị.
Đang tranh luận nảy lửa về chuyện độc đảng, đa đảng, thì lão ăn mày len lén bước vào.
Nghe mùi thức ăn, và nghe thủng câu chuyện, lão dõng dạc lên tiếng:
- Im lặng, ta nói cho mà nghe!
Cả bọn bợm nhậu trố mắt, lao xao rồi im bặt.
Thấy lão lê tới bàn nhậu, mấy kẻ ngồi gần nhất, vội vàng bịt mũi ngồi né ra.
Lão hỏi:
- Ta khác các ngươi chỗ nào ?
Chưa ai kịp lên tiếng. Lão đứng dậy, rũ áo. Mấy con rận lả tả rơi ra. Lão nói :
- Khác ở chỗ, ta thì độc y, còn các ngươi là đa y. Các ngươi có nhiều quần áo để thay đổi, còn ta chỉ cần mỗi một bộ này. Chuyện đảng đúm các người nói, há chẳng giống chuyện quần áo để khoác lên con người ư ?
Cả bọn ngớ ra, lão phanh thân áo thủng lỗ chỗ ra, nói tiếp :
- Đây là bộ quần áo vinh quang, bộ quần áo muôn năm, chung thân bất diệt của ta...
Nghe lão nói tầm bậy ra chiều phá bĩnh, mấy người nóng mắt định ra tay.
Chợt xoạc...tấm áo rách hẳn. Lòi ra trước mắt mọi người, một tấm thân gầy gò, ghẻ lở. Bỗng nhiên, mấy con dòi theo nhau rơi xuống....
Cả bọn nhậu hoảng hồn đứng dậy, lảu cảu một hồi, rồi bực bội bỏ đi.
Lão cười nhạt, xốc lại áo và thong thả ngồi xuống bàn. Thế là, nhờ chiêu "độc y" mà lão tọa hưởng kì thành, độc nhân hưởng độc mâm.
Vừa nhồm nhoàm, lão vừa lẩm bẩm :
- Ngữ bọn bay, mà nói chuyện chính trị a !?

Thứ Ba, 22 tháng 7, 2014

VỚI PHỤ HUYNH

VỚI PHỤ HUYNH

Thưa các vị phụ huynh!
Tôi nghe, hầu hết các vị đều cấm đoán con mình truy cập mạng. Các vị cấm con chơi điện tử trên mạng đã đành, các vị còn cấm con mình lập FB, cấm con đọc báo "lề trái", cấm con "chát chít" với bạn bè...

Thưa các vị!
Các vị cấm đoán, và tưởng rằng các thầy cô cũng "gương mấu" như các vị, không "rỗi hơi" chơi FB. 
Xin thưa các vị, trường PTTH Hương Sơn đã lập trang Web riêng, mục đích để đăng các thông báo, tạo diến đàn để thầy cô trao đổi với học sinh, và để học sinh trao đổi với nhau.
Và gần như tất cả các thầy cô, trong đó có hiệu trưởng và hiệu phó, cũng đã "chơi" FB từ rất lâu.

Các vị cấm đoán, vì lo con mình hư hỏng. 
Xin thưa với các vị, những kẻ hư hỏng thật sự, thì ngoài cái mạng của chúng, chúng chả quan tâm đến mạng Intenet đâu. Trong khi đó, những người văn minh, tất cả họ đều coi Intenet là một phương tiện tối cần thiết. 

Các vị cấm đoán, chắc vì tưởng rằng, "chơi" FB, là cái trò "nhàn cư vi bất thiện". 
Xin thưa với các vị, không những các nhà khoa học, nhà văn nhà báo đều "chơi" FB, mà các nguyên thủ quốc gia, bận trăm công nghìn việc, thế mà họ cũng phải dành thời gian cho trang FB của họ. Các vị hãy vào trang FB Nguyễn Tấn Dũng, trang FB Trần Đại Quang, để hình dung về tính nghiêm túc của những vấn đề được đăng tải trên đó..

Các vị cấm đoán, vì muốn dành thời gian cho con cái học những "điều hay, ý đẹp" trong SGK.
Nhưng thưa các vị, chắc gì những điều hạn hẹp in trong sách giáo khoa, đã bổ ích hơn những điều vô biên trên FB?
Và biết đâu, các đề thi ĐH trong tương lai, mà các vị muốn con mình làm thật tốt, lại không phải là "lấy" từ các trang FB?

Vì vậy, các vị hãy "thuận theo ý trời" mà cho phép con các vị dùng Intenet, lập FB. 
Và chính các vị cũng phải tham gia FB.
Ngay tức khắc bây giờ.

HOẢNG LOẠN- PUTIN

HOẢNG LOẠN- PUTIN

Vào lúc 1h sáng ngày 21/7 (theo giờ Moskva), Tổng thống Nga Vladimir Putin đã bất ngờ ra tuyên bố về vụ rơi máy bay MH17 bị bắn rôi.

Một giờ sáng, thức dậy (hay chưa ngủ được) và ra tuyên bố, mà cái tuyên bố cũng chả bức thiết quá, đến mức không chờ nổi tới sáng. 
Phải chăng là ông Pu đang hoảng loạn?.

Mà ông không hoảng sao được, khi vì ông, mà hàng trăm người vô tội phải chết.
. Ông Không hoảng sao được, khi hàng trăm oan hồn quấn lấy ông đòi đền mạng. Mỗi khi ông nhắm mắt, chắc ông lại thấy cảnh hàng trăm thây người lả tả trên trời rơi xuống.

Dù ông là KGB, dù ông khét tiếng là nguyên thủ máu lạnh, nhưng mà ông cũng là con người bằng xương bằng thịt. Mà đã là con người, thì phải biết xót thương và biết tự vấn lương tâm.
Ông có thể chối bay chối biến, trước những lới buộc tội của cả thế giới. Nhưng ông chối làm sao khi đối diện với lương tâm của ông. Bởi vì, ông biết hơn ai hết, cái vai trò của ông trong tấm thảm kịch này.

Vì vậy, ông hoảng loạn là phải. Nếu ông không hoảng loạn thì mới là nguy. 
Nguy cho cả thế giới, và nguy nhất là cho cá nhân ông.

Chỉ mong, sau cơn hoảng loạn, ông hãy thực hiện đúng cái đạo lý làm người. Đạo lý : ai làm nên tội thì phải biết nhận tội, phải biết tìm cách khắc phục hậu quả, và phải biết tự ngăn chặn đừng gây thêm tội ác mới.

Còn bây giờ, xin mời ông cứ tiếp tục hoảng loạn.

Thứ Tư, 16 tháng 7, 2014

CHẾT DỞ, CHẾT THẬT

CHẾT DỞ, CHẾT THẬT

Thấy báo chí kêu oai oái, hết nhà máy này đến dự án nọ đang chết dở với công nghệ Trung Quốc.
Công nghệ Trung Quốc thì đúng là thứ vét đĩa rồi. Nhưng công nghệ của Trung Quôc thi công trên đất Trung Quốc tất nhiên là tệ, nhưng cũng đâu đến nỗi.
Chẳng qua, khi thi công trên đất Việt Nam, thì kết hợp trình độ vét đĩa Trung Quốc với công nghệ ăn bớt siêu đẳng của quan tham Việt Nam mới nảy ra chuyện các nhà máy chưa chào đời đã chết dở.
Dạo này, nhân cơ hội quan hệ với "bạn 4 tốt" có trục trặc chút, thì báo chí mới dám kêu ca. Và "Công nghệ Trung Quốc" mới thành cái hố, để quan tham và báo chí Việt đổ rác.
Chỉ có dân, không chỉ chết dở mà là chết thật.

CHÓ NGHIỆP VỤ

CHÓ NGHIỆP VỤ

Chuyện ni mới nghe, trong đám nhậu sáng nay.
Một bợm nhậu kể:
"Mấy năm nay, tai nạn đường bộ tăng nhanh, nguyên nhân chủ yếu là do rượu bia. Nhưng cái máy đo nồng độ cồn mà CS dùng, rất đắt và khó sử dụng. 
Vì vậy một bác ở Phú Quốc có sáng kiến ra ni:
- Chó Phú Quốc là loài chó rất đặc biệt. Chúng vừa biết bảo vệ chủ, vừa rất thính mũi.
- Ở Phú Quốc, dân nhậu thường đưa chó đi theo. Khi ngửi thấy nồng độ cồn chủ thở ra hơi cao, là con chó cắn vào chén rượu lôi lại.
- Nếu chủ không nghe, tiếp tục uống, thì nó ngồi chầu chực, chờ "giải quyết hậu quả".
- Vì vậy, một dự án lớn đang được nghiên cứu, là thay toàn bộ các máy đo nồng độ cồn, bằng chó vàng Phú Quốc. Khi đó các con chó sẽ trực tiếp ngửi vào mồm các lái se, thay cho việc dùng máy, rất phiền phức và tốn kém.
- Chỉ có một vướng mắc nhỏ chưa giải quyết xong. Đó là, loại chó này hay bị lóa mắt. Cứ nhìn thấy một mẩu Polime, là nó bị tịt mũi liền.
- Xử lý xong trục trặc nhỏ này, thì dự án sẽ đuwọc triển khai.
Các bợm nhậu hãy coi chừng!!!"

Mình chỉ chép lại, nỏ biết thực hư.

Thứ Hai, 14 tháng 7, 2014

TÔM

TÔM

Có một phát hiện mới, là: món ốc đã trở thành món đặc sản của các sếp. Vì ốc là loài "tiến lên bằng mồm"..
Nhưng thực ra, ốc không đắt bằng tôm. Và các sếp chưa chắc đã chuộng ốc bằng tôm. Mỗi kí tôm hùm giá hàng triệu, và chỉ các sếp, mới được dùng thường xuyên.

Khác với kỹ năng tiến bằng mồm của ốc, tôm là loài chỉ biết lùi trước kẻ thù.
Và đặc biệt nhất, là đầu của chúng chứa toàn chất thải.

Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2014

ĐẠI HUNG

ĐẠI HUNG

Lão sư ẩn mình trong chốn thư phòng đã lâu. Học trò thân tín vào thăm, lão sư hỏi về người tài. 
Học trò thưa:
- Thưa thầy, làng xóm điêu linh, dân tình thì có vẻ ngày càng ít người tài. Nhưng ngược lại, trong giới các quan, thì ai ai cũng tài.
Lão sư nghe thế, ngửa mặt than:
- Dân tài hiếm, cũng chưa đáng lo. Còn quan, ta chỉ nghe đến, quan tham với quan thanh liêm, chưa hề nghe đến làm quan mà tài.
Lát sau, lão sư trầm ngâm:
- Quan tài mà lắm, là điềm đại hung. Xã tắc lâm nguy rồi.

Thứ Tư, 9 tháng 7, 2014

SỬA XE HAY BÁN XE?

SỬA XE HAY BÁN XE?

Ví dụ như cái xe máy.

Nếu bạn quý mến cái xe của bản thân, trong khi nó có một số nhược điểm. Vậy thì, bạn phải công khai mổ xẻ các yếu điểm đó, nhằm tìm cách nâng cấp cái xe yêu của mình.
Nếu bạn muốn bán nó, với một giá hời, thì bạn sẽ làm khác. Nghĩa là, dấu kín các khuyết điểm, bịa dặt thêm ưu điểm và phô trương tình yêu của mình với nó. Và đặc biệt là, không lộ ra ý định bán xe,

Bây giờ nói đến đất nước.

Người yêu nước, và kẻ bán nước, sẽ có những biểu hiện khác nhau như thế nào. Xin bạn lắng nghe, suy nghĩ, và hãy cho ý kiến.

Thứ Hai, 7 tháng 7, 2014

THƠ ĐINH TAM

THƠ ĐINH TAM

Đất học Lam Hồng, ai cũng kính trọng thầy Đinh Tam, dạy giỏi và trực tính. Làng giáo Hà Tĩnh, ai cũng nghe tiếng anh Đinh Tam, là nhân vật kì dị nhất, trong “Tứ hổ” làng toán.
Nhưng lại rất ít người biết, chàng Đinh Tam, một tín đồ đắm đuối của Nàng Thơ.
Thơ Đinh Tam, chỉ được “rò rỉ” cho bạn chí cốt. Thật may, mình lại là người thường được nghe thơ anh.
Năm kia, mình nghe, thuộc và “truyền bá” được một bài. Đó là bài “Vịnh trống” (Mà làng giáo lại gọi chệch đi là “Vịnh hiệu trưởng”):
Mình thuộc ngay, vì bài thơ này chỉ có hai câu:

“Vịnh trống.
Bụng rỗng, mặt da bò, thân mít.
Kêu lên, thiên hạ toát mồ hôi”

Hôm trước, lại nghe anh đọc thơ về World cup, mà chỉ nhớ được ý, bèn viết thành Stt: "Người dân và quả bóng đá".

Hôm nay, nằn nì mãi, mới “được phép đăng” nguyên văn:

“WORLD CUP- SUY NGẪM

Quả bóng, như người dân vô tội,
Phe phái thi nhau dá lăn lóc, tơi bời.
Cú đấm đá như thiên lôi, trời giáng.
Bóng vượt đường biên, được chết đã mừng.

Đâu dễ vậy, cho hồi sinh, đá tiếp.
Đá hiểm, đá hay, được ca ngợi anh hùng.
Nên dẫu mưa rơi, tối trời, càng hăng đá,
Đấm đá chán rồi, điên loạn nhảy cười vui.

Còn người dân, cứ vô tư giữa đời,
Lăn tròn như quả bóng
Và cuối cùng, da bọc chẳng còn xương.
Tác giả: Đinh Tam”

Thứ Sáu, 4 tháng 7, 2014

ĐẬU CHẮC

          ĐẬU CHẮC

Về đến cửa, ông gọi bà:
- Bà nó này, bọn học trò 12 vùng ta, năm nay đậu chắc hết rồi!
Bà cười:
- Trời ơi! Răng mà ông biết?
Ông xẵng giọng:
- Thì bọn chúng kháo nhau ầm làng mà. Trên cũng thông báo rồi, đậu chắc, đậu hết không sót đứa mô.
Bà nghi ngờ:
- Thế các thầy cô không có ý kiến chi a?
- Thì các thầy cô có làm ngơ, chúng mới đậu chắc được chơ.
Bà hỏi gặng:
- Thế còn công an, chính quyền, rồi Sở rồi Bộ, nỏ lẹ cho học trò đậu tràn lan rứa a?
- Chắc họ nghĩ, chúng đã muốn đậu chắc, thôi thì cho đậu cả, mất chi của mình mà giữ.
Bà thở dài:
-Chả bù cho thời tui với ông, cứ sợ... không dám...
Ông giật mình:
- Bà nghĩ cấy chi rứa. Tui nói đậu chắc, là thi đậu tốt nghiệp tê mà...

                                     Trần Đình Trợ

CÁI SỰ MỪNG

CÁI SỰ MỪNG

Cứ đến dịp thi ĐH, biết học sinh làm bài tốt, khi nào mình cũng mừng.
Nhưng cái sự, mừng cho ai, thì lại thay đổi theo thời gian:

- Hồi mới vào nghề, là mình mừng cho bản thân. Mừng vì mình luyện thi trúng dạng trúng đề. Lại mừng vì đoán năm sau, người theo học sẽ đông.

- Sau đó ít lâu, thì không còn mừng cho bản thân nữa. Luyện thi quanh năm, thì hà cớ gì không trúng.
Cái sự mừng, nó lại chuyển sang cho học sinh. Giấy báo ĐH sẽ bù lại đầy đủ, tất cả các vất vả gian lao của cả nhà các em.

- Mấy năm gần đây, học sinh làm được bài, mình lại lo. Lo cho cha mẹ các em. Bi kịch nợ nần, sẽ không bao giờ rời xa họ nữa.
Nhưng cái sự mừng, lại chuyển sang đối tượng khác.

Đó là mừng cho các thầy cô ĐH.
Họ vẫn có công ăn việc làm.

Thứ Năm, 3 tháng 7, 2014

CHUYỆN THI

CHUYỆN THI
Sáng nay thi ĐH. Trưa nay, có cậu giáo viên trẻ nhắn tin cho mình trên FB. Nội dung như sau:

GVT:
- Chào thầy.
Mình:
- Chào em!

GVT:
-Một học sinh thi xong, vừa gọi cho em. Kể lại là: giám thị giải bài gửi cho 2 học sinh ngồi cuối...
Em nghe xong, buồn quá, thầy ạ.

Mình:
- Thì “chuyện thường ngày” trong phòng thi. Sao em lại buồn?
Thầy lại thấy có những chỗ cũng “hay”, ví dụ: chuyện này chứng tỏ những giám thị đó vẫn giải được bài thi vào ĐH. Và cũng chứng tỏ, họ có “mối quan hệ” thân thiết với cấp trên. Suy ra đường “công danh sự nghiệp” chắc sẽ hanh thông....

GVT:
- Thầy đang nói theo kiểu rất xót xa thì phải ?
Mình:
- Thầy chỉ nói theo kiểu rất biện chứng thôi. Dù sao thầy cũng mừng, khi biết em đang còn xót xa với những điều như vậy.

GVT:
- Thôi, chúc thầy ngày mới vui. em làm việc đã.
Mình:
- Em hãy khuyên em thí sinh đó, những điều mà em cho là cần thiết nhé. Chào em.


LO GÌ

LO GÌ

Mấy sinh viên thất nghiệp đến chơi. Mình hỏi họ về các cách để kiếm sống. Họ kể, bọn em thường là có mấy hướng sau:
- Đi làm thuê, kiếm sống bằng việc gì đó, mà bản thân tạm chấp nhận được. 
- Đi xuất khẩu lao động. Tức là làm thuê ở nước ngoài.
- Học tiếp thạc sĩ. Nếu thất nghiệp thì lại học tiếp tiến sĩ.
Mình hỏi:
- Thi thạc sĩ tiến sĩ chắc là khó. Có lẽ chỉ có mấy bạn khá giỏi mới theo hướng thứ 3 này?
Một em nói:
- Không phải đâu. Chỉ có mấy đứa con nhà giàu đi hướng này thì có. Mà thi làm thạc sĩ hay tiến sĩ, còn dễ hơn thi ĐH. Thậm chí dễ hơn "thi" vào một số trường cấp 1 hay mẫu giáo thầy ạ. Em biết, vì em vừa "thi" làm thạc sĩ xong mà.
Mình bảo đó chỉ là một trường hợp, em ấy bèn nói thêm:
- Thầy đừng giả vờ nữa. Bố em kể, hồi thừa giáo viên cấp 3, những người coi là chuyên môn yếu, đều bị đẩy xuống cấp 2. Thế là bọn họ bèn đi học để thành thạc sĩ cả, thầy không biết sao.
Đúng thật, mình bèn vặn lại:
- Lỡ tiến sĩ vẫn thấy nghiệp thì em sẽ làm gì?
Cậu ta cười to:
- Em sẽ làm hướng dẫn cho bọn làm thạc sĩ để sống, lo gì.

Thứ Tư, 2 tháng 7, 2014

NGƯỜI DÂN VÀ QUẢ BÓNG ĐÁ

NGƯỜI DÂN VÀ QUẢ BÓNG ĐÁ

Người dân và quả bóng đá, có những gì chung?

- Cùng tròn và nhẹ. "Bọn chơi" đá bóng về phía nào, bóng phải lăn về phía ấy.
- Hai phe phái cùng dùng bóng để vờn nhau, lừa nhau và ngáng chân nhau.
- Các phe cùng tranh nhau để có bóng, rồi tìm cách khống chế bóng. Rồi lại dùng bóng để sút vào khung thành của nhau.
- Suốt cuộc chơi, hai phe cùng no bụng, chỉ có bóng là rỗng ruột. Thậm chí, chỉ có da bọc hơi (chả có xương, khổ chưa)
- Có những khi bóng chết, bọn chơi bóng lại bắt bóng sống lại. Ném bóng vào sân, chơi tiếp.
- Bóng lăn vào gôn, không ai hoan hô bóng. Mà lại hoan hô thằng sút bóng.

- Những thằng lừa bóng giỏi, sẽ rất giàu có và sung sướng.
- Sức chịu đựng của bóng rất lớn. Nếu các phe phái đá vào chân nhau, mạnh như đá vào bóng, thì bọn chúng sẽ nằm viện ngay.
- Sau cuộc chơi, cả hai phe đều ăn ngủ sung sướng. Chỉ có quả bóng là bị xì hơi, lép kẹp nằm trong xó.

(STT này, dựa ý thơ của thầy Đinh Tam)

Thứ Ba, 1 tháng 7, 2014

VÌ THƯƠNG DÂN

VÌ THƯƠNG DÂN 

- Tại sao lại tăng giá điện liên tục?
- Để tăng cường ý thức tiết kiệm tiền điện cho dân.

- Tại sao ta khai thác dầu, mà gía xăng cứ tăng mãi, đến nỗi xăng ở ta trở thành đắt nhất thế giới.
- Để khuyến khích nhân dân đi bộ hay bỏ xe máy dùng xe đạp, sẽ có lợi cho sức khỏe hơn.

- Tại sao đường sá toàn là dởm, đến nỗi đại lộ nghìn tỷ cũng thành ruộng bậc thang, chỉ trong thời gian rất ngắn?
- Để dân không dám đi xe nhanh và đi tập trung, dù trên con đường hiện đại đến mấy.

- Tại sao "con ông cháu cha" luôn được cất nhắc, còn con dân lại..được làm dân?
- Vì cán bộ là đày tớ của nhân dân. Họ một lòng vì dân, đến nỗi, bắt con mình tiếp tục làm đày tớ, nhường cho con dân tiếp tục làm "ông chủ".

- Tại sao lại phạt mũ BH dởm, trong khi bao nhiêu thứ quan trọng khác, còn dởm hơn rất nhiều, lại bỏ qua không phạt ?.
- Vì mũ "thật" đắt hơn mũ "dởm". Vì vậy, khi đội mũ "thật", người dân do chú ý bảo vệ cái mũ đắt tiền, nên sẽ hạn chế tốc độ.
......
Tóm lại, là những kẻ hay thắc mắc, chẳng qua họ chưa biết nguyên nhân sâu xa của các chính sách trên:

Nguyên nhân sâu xa đó là: VÌ THƯƠNG DÂN.

Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2014

CHÓ CHĂN CỪU

CHÓ CHĂN CỪU

Về bài toán "45 con cừu, rơi xuống nước 5 con, hỏi ông thuyền trưởng mấy tuổi"
"Cha đẻ" của nó, (là NGƯT PĐT), đã lên tiếng tự khen hay, rồi nhiều người khác cũng khen theo. Mình thì có mấy ý kiến ra ni:

- Kiểu bài toán như bài này, nếu đưa vào "hỏi xoáy đáp xoay" thì được. 
Còn trong sách toán, các bài tập phải có cấu trúc hoàn chỉnh, chặt chẽ logic. Ngôn từ phải trong sáng, rõ ràng. Nghĩa là, giả thiết không được thừa hay thiếu, không được dùng từ đa nghĩa, từ địa phương, không chơi chữ kiểu tu từ hay nói lái....

- Nếu muốn dùng bài toán kiểu này, thì nên in thành mục các bài đố vui, hoặc in riêng thành các quyển sách toán vui, để học sinh rỗi rải làm ...cho vui. (Nhưng nếu bài này mà đặt vào đó, thì cũng chả hay ho chi, nên chưa có gì đáng khen cả)..

- Có bạn đã "giải" bài toán này trên FB, tóm tắt lời giải như sau:
"Chăn cừu là chó, vậy ông thuyền trưởng tuổi tuất. Các năm tuất có thể là các năm 1946, 1958, 1970, 1982. Thuyền trưởng phải trên 40 tuổi và dưới 60 tuổi, vậy ông sinh năm 1958, tức 56 tuổi."

- Nếu chấp nhận đáp án này của bạn Quan Minh Nguyen, thì nên đổi tên bài toán thành "BT chó chăn cừu".

Và "Cha đẻ" của chó chăn cừu là ai, và ai sinh ra bầy cừu và chó này, lại là nội dung của các bài toán khác.
Có phải thế không, thưa các nhà cải cách giáo dục??

Thứ Bảy, 21 tháng 6, 2014

GIẶC CÀI

GIẶC CÀI

Tranh thủ khi đồng bọn mải đánh bài, một anh dân quân mò vô buồng o chủ.
Xong việc, thấy y ra định phủi tay chui ra, o chủ níu lấy đòi tiền. Cự nự mãi, hắn ta thách o chủ: 
- Em muốn kêu à, thì kêu cho thật to.
O ta bèn hô:
- Vơ làng, đến đây mà bắt giặc nè. Có một đứa tay sai của giặc, cài vô đây này.
Tưởng là o ta kêu, có thằng rờ mó chi đó. Ai dè o ta vu cho hắn tội làm giặc. Hắn hoảng hồn, nhét vội tiền vào tay o chủ rồi lủi nhanh ra ngoài.
Nhưng mấy anh đồng bọn thấy động, nghe kêu thế, lại không chịu bỏ qua.Cả nhóm chạy vô, chất vấn:
- Tại sao chị lại vu cho anh ta là gián điệp. Nếu không đưa ra bằng chứng, thì phải chịu phạt tiền về tội vu khống.
Chị ta cự nự:
- Tui nói gián điệp khi mô. Tui chỉ nói anh ta là giặc...
- Nói thế lại càng phải chứng minh. Anh ta là giặc, thì bằng chứng ở mô?
- Các anh tự so với nhau thì biết.
Tui nói, anh ta giặc... cài. Tui đã thấy tận mắt, bắt tận tay, nên tui khẳng định anh ta đúng là giặc cài mà.

Thứ Năm, 12 tháng 6, 2014

THANH TRA

THANH TRA

Có một người nông dân nọ nuôi một bầy chó. Một ngày kia, có người đến hỏi người nông dân:
-Ông thường cho chó ăn gì.
Bác nông dân đáp:
- Tôi cho chúng ăn cơm, ngô và đôi khi là....!
Người kia giận dữ:
- Tôi là thanh tra của Hiệp hội bảo vệ súc vật và tôi cho rằng ông đã không đối xử tốt với súc vật. Ông đã cho chúng ăn chất thải.
Ông thanh tra toan lập biên bản phạt bác nông dân. Bác phải mời ông vào nhà ăn uống no say, ngoài ra còn tặng thêm một túi quà.
Vài ngày sau, một người khác tới hỏi bác nông dân câu tương tự.
Cảnh giác, bác đáp:
- Tôi cho chúng ăn rất tốt. Thực đơn hàng ngày của chúng có cá hồi, trứng cá caviar, tôm, bò bít tết…
Câu trả lời của bác làm người kia nổi giận:
- Sao lại có thể bất công đến thế? Ông cho chó ăn thịnh soạn như vậy trong khi hàng ngày có biết bao nhiêu người đang chết đói. Tôi là thanh tra cấp trên, tôi sẽ phạt nặng ông vì sự hoang phí này.
Ông này lại được mời ăn uống và được tặng thêm tiền.
Sau khi ông thứ hai đi khỏi, một người khác lại tới hỏi bác nông dân đúng câu hỏi đó. Bác ngập ngừng vài phút rồi đáp:
- Tôi vẫn dắt chúng đi thanh tra quanh vùng.!
Ông thứ ba bỏ đi ngay.

Thứ Sáu, 4 tháng 4, 2014

LÝ HẠ

  LÝ HẠ

   Trùa E. Chùa đã bị tru di, ngọn đồi nó tọa lạc cũng bị múc hết đất để đắp đường quốc lộ 8A. Chỉ còn ký ức về ngôi chùa linh thiêng, vẫn rơm rớm trong lòng những thằng chập chập như tui và Lý Hạ.

Quê tui có tục gọi tên con kèm têm cha. Ví như thằng Bờ con ông Lốc thì gọi là thằng Bờ Lốc. Tức thì chửi "Mả cha mi, Bờ Lốc". Được cha lẫn con, sướng mồm.
Thằng Lý Hạ dĩ nhiên là con ông Hạ. Học với tui từ cấp hai. Trường học ngay Trùa E. Vừa chùa vừa là trường, học xong, khi mô tui và hắn cũng đi coi bụt. Dân quê tui, tất cả ông Phật đều gọi chung là ông Bụt. Bọn tui ghé coi qua kẹt cửa, không dám nhìn lâu, sợ mù mắt. Nghe nói, nếu chỉ tay vào bụt là queo ngón tay liền. Có lần, Lý ta ngồi lên con voi đá trước cửa trùa. Lát sau, dái sưng to bằng quả bưởi tàu. Tui bôi vôi, hắn kêu hui hút, nhắt nước mắt, vừa cười vừa mếu. Ông y sỹ bảo đứa mô ác,chà lá nảy voi vô con voi đá. Cha hắn không tin, đem con lên chùa thắp hương. Mấy hôm sau, lôi tui ra sau lớp, hắn tụt quần khoe: "Dái khỏi rồi, coi nì".
Học giỏi ngang tui, nhưng hắn có tật nói tiếng quê, nên thua điểm tui. Thầy hỏi sao đi học chậm, hắn nói " Tại em bấp cục đớ, trợt cẳng bổ trửa cươi, trẹo trục cúi". Thầy trợn mắt, sặc nước miếng, hồi lâu mới dạy được. Hắn thích tiếng quê. Chả bù cho lũ bạn, chưa ra khỏi nhà đã đua trọ trẹ giọng "Bắc cù".
                          * * *
Bọn tui lên cấp ba thì Bụt mất dần. Bụt chất đống trong kho chứa đồ. Chính điện được chở đi làm trụ sở. Nghe bảo kẻ trộm khoét lưng tượng tìm được vàng. Hôm sau dân quân đem Bụt ra sân xếp hàng, chẻ thành củi nấu nước. Sân chùa lỏng chỏng tay, chân Bụt. Mấy ông cán bộ đến cả, e dân quân giấu vàng. Mít bửa ra, đỏ au như máu. Thằng Lý úp mặt vô lưng tui, không dám coi. Tui cũng hoảng, về nhà mới biết hai ống tay và lưng áo mình ướt nhoe nhoét.
  Có nhà ăn trộm Bụt về, thấy không có chi. Tiếc của, đem Bụt làm cục kê củi, làm cả cầu tiêu. Cái nhà đó, giờ mô cả. Đi mất xứ rồi, chết sống không ai biết nữa.
Chợ Rạp ở ngay trước cổng Trùa E. Cây ngô đồng bốn người ôm nỏ khít mọc giữa chợ. Có bữa nhá nhem, trời mưa, tui và hắn đi học về, thấy có người ngồi thu lu bên gốc ngô đồng. Tội quá, nhìn ra là ông Bụt. Không biết đứa mô ác rứa, đưa Bụt đặt đây dọa người qua đường. Thằng Lý nân nỉ mãi. Nói đây là ông Bụt cuối cùng của Trùa. Muốn cứu Bụt mà không biết mần răng. Tui và hắn đành lụi hụi đem Bụt đặt dưới hàng rào chùa. Đưa Bụt về nhà, thì không đứa mô dám.
Trường cấp hai cũng dời đi. Chùa được sửa thành trường chính trị huyện. Đôi voi đá, một con chia cho huyện, một con xã giành về trụ sở cùng cái chuông to. Gươm giáo, áo mũ sơn son thếp vàng chia cho đội văn nghệ xã. Chuông bị bể, xã dùng đựng nước tiểu. Lại dùng trồng hoa mười giờ, cho đến khi bị trộm mất tiêu.
                                           * * *
 Có quyển sách viết, thông minh thường thiếu khôn ngoan. Hiền lành, tốt bụng hay ngu đần. Thằng Lý chìa tui xem, nói " Mi với tau vừa dại vừa ngu cả đôi!".
 Xanh, người Lý yêu tha dép, bỏ hắn cưới chồng bên tê sông. Hắn thường thơ thẩn ra bờ sông, ngơ ngẩn nhìn sang. Tui đốt sạch mấy quyển thơ của hắn, bảo tau chuyển em Xanh rồi. Sau biết, hắn từ mặt tui mấy năm liền.
 Hắn và em Hạnh gần như yêu nhau. Hồi Hạnh lên dạy Quỳ Hợp, yêu một thầy có vợ rồi. Hắn khăn gói lên tận trường, rồi ra tận nhà Hạnh ngoài Quỳnh Lưu, đòi cưới. Tui can, hắn bảo: "Tau  phải cưới để cứu vớt đời Hạnh". Mãi sau này hắn mới biết ngu, khi thấy Hạnh và thầy đó lấy nhau và rất hạnh phúc. Tui trêu hắn: "May không lấy mi".
Mãi sau này, hắn cưới cô học trò, sinh viên trường đại học hắn dạy. Đứa con gái cưng, đặt tên Lê Gin. "Gin, ngái" tiếng Hương-sơn ý là "gần, xa", hắn nói gọi tên con như rứa cho đỡ nhớ quê. Có lần tui gởi cho hắn bài thơ toàn tiếng quê Hương-sơn. Vợ chồng hắn hì hụi chép vào tờ bìa to, treo lên. Khen hay hè, lạ hè. Bài đó như ri:
       Gưởi Lý Hạ
Triều triều ra ngọ ngong mi,
Chộ ai quăn trốôc, cụng nghi bậu mềnh.
Túi hụ khung chộ mi sang,
Tau ôm trục cúi nỏ ngàng chi cơm
Dừ thì tau Bắc, mi Nam.
Móm mui gấu nác, trẹo hàm gấy con.
Trôông răng trấy đất xuây vần,
Tau mi ngồi tọoc một lần đạ nư.
Hắn nắc nỏm: "Thích nhất từ đạ nư. Sướng nhất là nghe vợ tau nói với tau từ ni!".
                                                  * * *
Tui chuyển về dạy trường huyện vài năm thì mở đường 8. Đường mới chạy qua chợ Rạp. Cây ngô đồng bị hạ. Hôm đốn cây, trời động mưa, mà dân đến xem đông nghịt. Bị cưa, chặt mất gốc, cây như rùng mình rồi từ từ ngã xuống trong mưa. Tiếng cây rền, như tiếng rên đau đớn hoang dại, kéo dài u u mãi. Người già bảo, mãi mấy hôm sau, đêm khuya vẫn còn văng vẳng tiếng u u ai oán đó.
Đồi Vọng Sơn mà Trùa E tọa lạc, xã bán cho họ ụi lấy đất đắp đường mới. Đất Chùa đắp tới mô biết đó. Mới đắp màu vàng tươi, sau đỏ dần, rồi bầm đen lại. Xã cho đếm từng xe, nghe bảo còn đề phòng trộm mất kho vàng yểm dưới đất. Cả đồi cây oai linh dần hóa thành bãi đất tang thương. Có người bảo, đó là mở cử địa ngục, ma quỷ bị Bụt yểm trấn nay sổng ra hết, rồi coi mà loạn. Không tin cũng rợn.
Xã được mùa bán đất ở, duy vùng đất chùa bán rẻ cho, mới có người mua. Xóm Mu Bưởi lập lên trên nền chùa. Hầu hết người từ xa đến mua lại đất, lập nghiệp.
 Cán bộ giàu lên rất nhanh, từ đất, từ vàng của chùa hay từ đổi mới tư duy chi chi cũng không rõ.
Trùa E thật sự bị tru di tận âm ti.
  Có người bảo, đất chùa thiêng rải đến đâu, người chết đến đó. Đoạn đường đắp đất Trùa E tai nạn cứ liên tục. Mà xem kìa, những kẻ phá chùa, chết có yên đâu !
 Có người lại bảo không phải. Bụt Trùa E hiền hơn bụt tất cả các nơi. Nhẫn nhịn đưa thân làm cầu tiêu, lý gì lại oán người dẫm lên đất. Tai nạn khắp nơi, đâu chỉ đoạn đường rải đất chùa. Cán bộ đời mới, xe chạy vù vù, gái gú, ăn uống lu bù. Chết bất đắc kì tử nhiều lắm, riêng chi vùng Phúc Dương chùa ngự.
                         * * *
Tui chưa vô  Nam thăm Lý. Hắn cũng ít khi về quê. Làm ở phòng nghiên cứu khoa học của trường, nghiã là ngồi chơi quanh năm, hắn bèn thầu giữ xe. Mỗi tuần đến nhiệm sở dăm tiếng, nhưng suốt ngày mươi tiếng thu phát vé. Vừa bận vừa rỗi. Kỷ niệm thành lập trường Hương-sơn, hắn có gửi thơ về đăng. "Cây ngô đồng Chợ Rạp" và "Trùa E". Ông hiệu trưởng trường tui không hiểu tiếng quê, vứt. Sau thiếu bài, lại chét vô tập san.

CÂY NGÔ ĐỒNG CHỢ RẠP

Cây ngô đồng
Cây ngô đồng
Cao vút giữa thinh không
Chợ Rạp tháng mười lăm phiên chẵn
Mẹ đi chợ về, cây mía dài, cong

Cây ngô đồng
Cây ngô đồng
Bếp lửa chập chờn một chiều đông
Mưa gió kinh hồn , chân tay cóng
Người về Sơn Phú, kẻ sang sông.

Cây ngô đồng
Cây ngô đồng
Một trưa hè, nắng trắng đồng không
Chuyển trường, gánh vác, ngồi thở dốc
Nón ai quạt móp, má ai hồng

Cây ngô đồng,
cây ngô đồng.
Chợ Rạp như ngực ta rỗng không.
Từ dạo mở đường, người ta chặt
Hết hồn hoang dại thưở cha ông.

TRÙA E

Thấy chuyện Trùa E cũng la lồ
Nói Trùa mà nỏ chộ trùa mô?
 Mấy mươi năm trước chùa còn Bụt
Nay có chi mô, chộ mô mồ?

Mấy trục căn nhà tranh kéo sưa
Chè, rau, lôông lợn với môn nưa
Hỏi ra. đã thành xóm Mu Bưởi.
Xây dựng cơ đồ.... Đạ nư chưa?
Cậu Trung dạy văn thì khen, nhưng tui không thích. Vì khi đọc, cứ nhoi nhói trong ngực.
                                                                    * * *
 Hè vừa rồi, hắn cùng con trai về quê xây mộ cho ông bà ông Hạ. Hôm làm lễ, hắn dắt tui leo qua ba bốn ngọn đồi vẫn chưa tới. Tui hỏi: " Răng đặt mộ xa lắc xa lơ như ri". Hắn nói: " Đặt gần để vài năm bị cướp đất à. Ngoài Hà nội, một đêm họ đổ bùn cướp cả trăm ngôi đó tề. Trùa E còn bị ụi tận đáy, mấy cục mả nhà quê nhằm nhò chi".
  Cái thằng, nhìn như Bụt, thế mà thâm. Chợt nhớ, có học giả bên Tàu luận: " Tín ngưỡng phương Tây gắn với lòng dân, nên nhà thờ làm ở nơi đông dân nhất. Tín ngưỡng phương Đông xa rời lòng dân, nên chùa chiền đặt nơi thâm sơn cùng cốc". Tôi nghĩ, chẳng qua do tiền nhân  lo lũ con cháu mất nết phá chùa, lấy đất bán thôi. Xa như  chùa Yên Tử, chùa Hương Tich, có ai đến đó lấy đất được. Yên Tử mà gần dân như Trùa E, thành nhà ở từ tám hoánh.
Đi mãi cũng tới nơi. Như ngôi chùa thu nhỏ, khu mộ ẩn mình giữa bạt ngàn sim mua.
Thấy tui ngạc nhiên về quy mô hoành tráng, hắn cười: " Tiền giữ xe cả đấy, chứ cao học, giảng viên quẹt ruốc như tau thì mần chi được". Trời ơi, hắn cũng như tui, chỉ có lương trọc thì đừng hòng bước cẳng ra khỏi nhà.
" Đây là mả cha, mả mẹ tau, còn đây là mả tau". Chỉ vào ngôi mộ giả, hắn tiếp: "Tau làm xa như ri cũng để xí phần, mình không còn hộ khẩu ở đây, lỡ khi tau chết, họ làm khổ con cái". Hắn  lấy mỗi ngôi mộ một nắm đất, cẩn thận gói lại , bảo mai đưa vào Nam để thờ.
Tơ mơ hôm sau, chưa hả hơi rượu "Toọc một lần đạ nư" với Lý lúc đêm, đã nghe chuông điện thoại réo. Giọng Lý lào khào" Xuống chỗ Trùa E mau, tau bị bắt"
Không kịp đóng đồ, tôi vọt bộ xuống, xóm tôi kề xóm Mu Bưởi .
Hóa ra cu cậu nảy ra ý phải có nắm đất Trùa E đưa vô Nam thờ. Mấy nhà dân nghi, không cho đất, mà còn giữ người lại. Không những không biết thầy Lý, giảng viên đại học, mà xóm Kẻ Mui, Kẻ Mỏ bên tê sông, họ cũng chưa nghe tới. Tui tới nơi, hóa ra họ cũng không biết thầy Trợ. Bẽ quá, thế mà dạy hàng ngàn học sinh giữa quê. Lý an ủi: "Chùa, Bụt họ cũng không biết, thì họ biết thầy mần chi?"
 May mọi việc êm xuôi. Có người nhận ra tui. Cũng có người từng nghe, nơi đây đã có Trùa E. Gói cho tụi tui bao đất lộn đá to tướng, ông xóm trưởng nửa đùa nửa thật: "Không biết các thầy hâm hay vô công rồi nghề nữa"
Chia tay, Lý nói nhỏ : " Nhớ vô Nam, tau với mi đi khám viện Chợ Rẫy. Tau cũng nghi  hai đứa mình bị hâm đó".
 Vớ vẩn, cái thằng. Đùa kiểu này, hại sức khỏe lắm! 

                                                            Nhớ về Trùa E. Tháng 9-2010


Thứ Tư, 2 tháng 4, 2014

CÁI GIÁ CỦA DẤU VÔ CÙNG

CÁI GIÁ CỦA DẤU VÔ CÙNG


Chiều hôm đó, sếp thi xong môn cuối cùng, là môn toán. Cơ quan tổ chức liên hoan mừng sếp vừa xong kì thi TN BTVH. Sắp say, sếp mắng tay trợ lý:
- Tốt nghiệp ĐH rồi, mà chữ nghĩa như con c.... Bài mi ném vô, viết quá cẩu thả. Toàn bộ số 8, mi đều viết thành nằm ngang. May khi chép vô bài, tau đã nhanh ý dựng đứng lại.
 Cậu văn thư ré lên cười:
- Trời ơi, cái dấu vô....
Vừa nói đến đó, thấy tay trợ lý lườm, anh ta im bặt...

*****
Mươi ngày sau, cậu văn thư được chuyển sang làm lao công. Còn tay trợ lý bị mất trộm chiếc xe máy tàu mới tậu, nên phải đi làm bằng xe đạp. Nhưng sếp thì đậu TN  kì thi BT loại giỏi, môn toán được chín điểm.

*****
Mươi năm sau, sếp nay là viện trưởng, còn cậu trợ lý là một trưởng phòng của chính viện nghiên cứu đó. Một hôm, sếp bảo cậu trưởng phòng thân tín:
- Đây là chìa khóa chiếc xe hơi đời mới nhất, tôi vừa mua cho cậu.
Thấy đàn em ngạc nhiên, sếp ôn tồn:
- Mãi sau này mình mới biết, cái xe máy của cậu đã trả giá cho con số 8 của mình. Còn cái xe này, là để trả cho sự im lặng và cái dấu vô cùng của cậu.


Chủ Nhật, 30 tháng 3, 2014

BÍ KÍP TÁN GÁI

BÍ KÍP TÁN GÁI

Thằng Định bạn mình, là tay tán gái thành thần. Thời thanh niên, hễ nó đã quyết "cưa" cô nào, là cô ấy đổ ngay, chưa có ngoại lệ.
Bạn bè đồn đại, nó được một cao nhân truyền cho một cuốn "bí kíp tán gái". Mình nửa tin nửa ngờ, mấy lần hỏi, hắn chỉ cười rồi đánh trống lảng.
Mãi sau này, đến thời hắn và mình đã "yên bề gia thất" hắn mới lộ ra tí tỉ.
Hôm đó, nhân khi tửu hứng, hắn bảo:
- Bọn bay tán gái kém, là vì không biết bước đầu tiên là phải làm gì.
Mình hỏi:
- Vậy, bước một là làm chi mồ?
Hắn nghiêm giọng:
- Theo bí kíp, bước một là: Làm quen và mua chuộc chó.
Thấy mình há miệng định cãi, hắn cắt ngang:
- Nhất là gặp phải nhà có chó dữ. Hàng ngày phải ném xương, khoai, hay bánh mì cho chó. Phải đến lúc nào thấy mình, là nó vẫy đuôi mừng, thì mình mới vào nhà, để tiếp tục các bước tiếp theo.
Nó kể tiếp:
- Hồi tao tán con Lan, nó kiêu có tiếng. Nhưng nó lại xinh nhất xã, nên lắm cao thủ nhăm nhe. Nhà nó nuôi hai con chó dữ như hùm. Cứ tối lại, ông già lại thả hai con hùm đó ra, nên anh nào anh nấy cứ đến ngõ lại phải oái oái đánh tiếng. Khi vào nhà, mấy cu cậu lại cứ len lét ngó quanh, còn đâu phong thái của thằng cưa gái nữa.
Khi tớ đến chơi lần đầu, hai con chó vừa nghe tiếng đã chạy ra đón. Chúng kêu ư ử rồi mừng rỡ liếm tay liếm chân tớ. Bọn tình địch kia trố mắt ra đã đành, cả ông bố cũng hết sức ngạc nhiên, nhìn con gái rượu có vẻ nghi vấn. Con Lan thì lại vừa nhìn tớ, vừa nhìn bố nó, băn khoăn ra mặt. Còn kết cục thế nào, thì cậu biết rồi tớ không cần nhắc lại nữa.
Ai chả biết, sau đó ít lâu con Lan bỏ cửa bỏ nhà, để đi với thằng Định. Mình hỏi tiếp:
- Bước một là "mua chuộc chó giữ nhà" vậy bước hai là gì?
Nó bảo:
-Ấy, thiên cơ bất khả lậu.
Mình gắt:
- Thôi đừng úp mở nữa, cho tao mượn bí kíp đi!
Định chợt nghiêm giọng:
- Tau bán cách đây mươi lăm năm rồi.
- Bán cho ai?
Nó thì thầm:
- Bán cho mấy ông Chệt bên Tàu. Mi coi, bọn Đặng rồi Hồ nay lại Tập, họ theo đúng cái bí kíp đó, thực hiện bước một sắp xong rồi.
Trời đất, cái thằng, già rồi mà cứ ba xạo như con nít. Mấy Chệt Tàu, thì mua cái bí kíp của nó để tán ai cơ chứ. Mình bị nó lỡm trắng mắt mà không biết.

Từ hôm đó đến nay, mình không thèm nhắc tới chuyện "bí kíp tán gái" với thằng Định nữa.

Chủ Nhật, 23 tháng 2, 2014

SỰ TRUNG THÀNH CỦA CHÓ

SỰ TRUNG THÀNH CỦA CHÓ
Sự trung thành của chó, là sự trung thành tuyệt đối.
Chó có thể cắn mẹ đẻ, ngay khi nó vừa thôi bú. Nhưng nó luôn vẫy đuôi với chủ, kể cả khi chủ nuôi đánh nó.
Nó có thể bằng lòng với cơm thừa canh cặn, thậm chí là bằng lòng với món cứt của chủ.
Nó luôn đi theo, vâng lời và bảo vệ chủ, bất kể chủ đúng hay sai.
Kể cả khi chủ làm thịt bạn bè nó, đánh chén và khen ngon trước mắt nó. Khi đó, nó ngước mắt nhìn, đón chờ cục xương đồng loại.
Nó không biết, đó cũng là kết cục của nó.
Không sao, nó chỉ là đồ chó.
Đáng buồn là, nhiều người thích sự mù quáng của loài chó.


Thứ Năm, 23 tháng 1, 2014

TỔ CHA CON

“TỔ CHA CON !”
Mình, Lê Trung, Trần Hà tán phét nhộn quá, làm thầy Đạt mất tập trung. Xe ô tô thầy lái vừa vượt qua đèn đỏ, bị toét còi liền.
Thầy Đạt loay hoay lục ví rút tiền, bảo mình mau mở cốp bên phải để lấy giấy tờ.
Nghe đồng chí áo vàng nghiêm giọng:
- Xe bác vượt đèn đỏ, mời xuống xe trình giấy tờ và nộp phạt.
Bốn thầy hoay mãi, lục lọi khắp nơi vẫn không tìm thấy giấy tờ xe, thầy Đạt điện thoại về nhà. Hóa ra cậu tiến sỹ Quang Dũng, con trai của thầy, đã lấy và cất nắm giấy tờ đó vào tủ quần áo. Con thì quá cẩn thận, còn bố thì ngược lại. Trước khi đi, ông bố cũng không thèm ngó qua giấy tờ.
Anh áo vàng cũng hơi lúng túng, còn thầy Đạt thì gắt um lên:
- Tổ cha con, cẩn thận chi mần chi a rứa không biết. Tổ cha con....
Lê Trung lánh ra một góc, “điện một cú”, rồi lại “điện một cú” nữa. (Tay này, lần nào “điện cú” cũng hiệu nghiệm.)
Một lát, cậu cảnh sát bảo:
- Các bác có thể đi, lần sau nhớ cẩn thận.
May nhờ không có giấy, và may nhờ chiêu “điện cú” gia truyền của Lê Trung, cả bọn thoát nạn.
Bọn mình trêu thầy Đạt:
- Anh dễ mất bình tĩnh đến thế à. Tại sao lại chửi thằng Dũng?
Thầy Đạt nạt:
- Các chú nói lạ, mềnh chưởi hấn khi mô ?. Mềnh nói: “Tổ cha con” mà cha hấn là mềnh kia mà!
Hay thật, hóa ra các ông bố khi mô tức con, thì cứ chửi: “Tổ cha con” thoải mái he?!


P/S: Ảnh chụp thầy Đạt sau khi thoát nạn. Chỉ ngồi nhìn, không ăn cơm trưa nữa.



CHUYỆN VẶT

SÚNG CƯỚP CÒ

Lương Long là giáo viên dạy quốc phòng trường mình.
Nói thêm, quốc phòng là môn học mới và vô cùng quan trọng. Học sinh phải có quần áo bộ đội, còn nhà trường phải mua sắm súng ống “y như thật”. Học sinh sợ thầy quốc phòng hơn cả thầy chủ nhiệm.
Sáng nay, cô lớp trưởng 12A6 chạy lên văn phòng, tìm thầy Long:
- Thưa thầy, ngày mai tiết quốc phòng, chúng em xin phép không mặc đồ, được không ạ. (Chả ngày mai, là buổi học cuối trước Tết mà)
Long tỉnh bơ:
-Để thầy hỏi ý kiến các thầy các cô ở đây đã nhé.
Nói rồi, cậu ta quay lại nói to:
- Ngày mai, học trò 12A6 xin không mặc đồ để học tiết quốc phòng của tui, thầy cô mô xin dự giờ không?
Các thầy cười ầm lên, cô lớp trưởng chạy mất. Một cô giáo vặn lại:
- Nếu học kiểu như vậy, thầy Long không sợ súng thầy bị cướp cò ư?
Long bảo:
- Súng hết đạn, có cướp cò cũng không can chi mô!

P/S: Trưa nay, cậu Long mời các thầy cô liên hoan món lẩu tại nhà hàng Long Danh. Có lẽ, chuẩn bị cho ngày mai cùng đến dự giờ, tiết học“Súng cướp cò, đạn lép”.



HỔ PHỤ SINH HỔ TỬ

Nguyễn Vĩnh Tường, giáo viên dạy anh văn trường mình, vốn là cây rượu có hạng. Từ ngày bị gút, cậu ta hứa bỏ rượu. Nhưng cô vợ không yên tâm. Hễ Tường đi liên hoan, là cô vợ phái cậu con trai đầu theo để kèm bố.
Trưa nay, Lương Long mời, Tường kèm cậu ấm Vĩnh Đức theo. Vừa vào mâm, Tường dặn con:
- Phải mời đủ một thầy một chén, rồi mới được uống riêng, nghe chưa!
Sau khi cầm chén lần lượt đến từng mâm mời các thầy, Đức cầm một chai, ra ngồi riêng một mâm. Cậu ta uống hết chai rượu và chén sach một bát mỳ tôm đại tướng.
Đúng là hổ phụ sinh hổ tử.

P/S: Các bác cán bộ thường đổ rượu vào chai nước lọc để chúc nhau. Cháu Đức còn bé, đổ nước lọc vào chai rượu uống tạm vậy.