ĐÁNG GÌ?
Mình nhận được một tin nhắn:
“ Ở trường em, thông lệ mấy năm
nay, để được làm chủ nhiệm lớp, phải “lót tay” khoảng 5 triệu. Cuối tháng 8, em
ngỏ lời xin ông HT, ông bảo để ông ấy suy nghĩ đã. Mấy ngày sau, em bỏ phong bì
3 triệu, lên phòng gặp và nói thẳng với ông ta:
- Em gửi thầy chút quà đầu năm
mới. Và cảm ơn thầy vì em sắp được làm chủ nhiệm.
Ông ấy xua tay:
- Chưa đâu, để bàn đã, cuối giờ
cậu lên nha.
Cuối giờ, em lên, ông ấy trả lại
phong bì và hẹn năm sau sẽ bố tri. Em biết mình bị loại, vì ai đó trả giá cao
hơn, nên đành ấm ức ra về.
Em xin hỏi thầy, em có đáng
thương không, và ông HT trường em, có đáng trách hay không?”
Mình trả lời như sau:
“ Thầy vẫn nghe phong thanh,
nhưng đây là lần đầu nghe kể chi tiết về chuyện “mua” chủ nhiệm. Kiểu kinh
doanh này, chỉ có thể xảy ra ở trường hành phố, nơi lắm “lộc lá”. Còn trường
nông thôn như trường thầy, thậm chí giáo viên còn đùn đẩy nhau làm chủ nhiệm
nữa cơ.
Còn về câu hỏi của em, thầy thấy
thế này: Nếu chuyện em kể là sự thật, thì em không đáng thương, ông HT đó cũng
chả đáng trách. Đáng thương nhất là học sinh, khi có những người thầy như thế. Em
không đáng thương, mà rất đáng trách. Còn vị HT trường em, không phải là đáng
trách, mà là đáng....”
Mình bỏ lửng, tùy cậu ta hiểu
thế nào cũng được. Có thể ông HT đó, là đáng chửi, đáng phỉ nhổ, đáng truy tố
hay đáng bắn, thì tùy cậu ấy hiểu.
Không ngờ, cậu ta nhắn tin lại: “Thầy định nói,
ông ta đáng thăng chức chứ gì. Thầy tài thật, hình như sắp đúng như thế!?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét