Thứ Tư, 25 tháng 9, 2013

VIỆC NHÀ VIỆC NƯỚC

VIỆC NHÀ VIỆC NƯỚC
Sáng nay, nhân ngồi uống nước chè, ông hàng xóm bảo mình:
- Thầy biết không, vụ luân chuyển mấy chục giáo viên thành phố đi miền núi vừa rồi, có nguyên nhân từ cái huy chương vàng của cậu học sinh Võ Anh Đức đấy!
Mình trợn mắt:
- Bác đừng nói nhảm, huy chương vàng của Đức, liên quan gì chuyện các thầy cô phải lên miền núi?
Ông hàng xóm thủng thẳng:
- Thì đó cũng là một kiểu phần thưởng của UB tỉnh, thưởng cho Sở GD mà!
Mình càng ngạc nhiên:
- Phần thưởng chi lạ. Ông đừng có xuyên tạc!
Ông ta rít hơi thuốc lào, khà một phát rồi nói:
- Thì tui suy từ chuyện mấy đứa cháu nhà tui. Tui có mười đứa cháu, đều tham chơi lười học như nhau. Tui bèn treo giải, hứa thưởng cho đứa có điểm cao. Thế là sáng qua, thằng Tèo bỗng có con điểm 10, được thưởng gói kẹo. Nó cho mấy đứa kia, mỗi đứa nửa chiếc kẹo, còn lại nó cất vào cặp. Rồi nó bỗng giở giọng công thần, bắt đứa này quét nhà, đứa kia đuổi gà, nhặng xị cả lên. Bọn kia lủi thủi đi làm, nỏ dám ó ré chi. Rồi đứa thì biếu nó cái bút màu, đứa thì cho nó cục tẩy, để tránh bị cắt làm việc nặng. Còn tui thì coi sự lộng hành như là một phần “thưởng thêm”, nên chặc lưỡi bỏ qua.
Mình nghiêm giọng:

- Ông đừng so lung tung, việc nhà việc nước khác nhau xa lắm.

Thứ Hai, 23 tháng 9, 2013

LAN MAN

VÌ NƯỚC VÌ DÂN
Tý hỏi mẹ:
-Cà phê có phải là nước không mẹ?
- Tất nhiên là nước, pha thêm cad phê, con ạ!
- Vậy bia với rượu cũng là nước à?
Mẹ gắt :
- Tất nhiên là nước rồi, làm gì có bia khô, rượu khô?
Tý lại thì thào:
- Vậy các chị ở quán karaoke có phải là dân không ?
Mẹ nổi cáu:
- Hỏi chi ngu lạ. Họ không là dân, chẳng lẽ họ là quan à ?
Tý reo lên:
- Thế mấy chú công an bắn nhau chết và bị thương, thì tất cả bọn họ, đều là xả thân vì nước vì dân rồi !


TÊN LỬA
Hai cậu học trò đang ngồi học, đột nhiên gây sự, cầm bút đấm nhau chảy màu.
Hiệu trưởng mời phụ huynh đến. Sau khi đối thoại xong, hiệu trưởng căn dặn thêm :
- Không biết tự kiềm chế khi còn đi học, sau này có khi gây tai họa. Kiểu như mấy anh đại úy thiếu tá công an bắn nhau vừa rồi....
Hai phụ huynh đồng thanh :
- Con chúng tôi sẽ không làm công an. Vì chúng nó đều muốn thành sĩ quan tên lửa!

MAY THẬT
Obama bảo Putin:
- Tui sinh ra ở Mỹ, chứ nếu sinh ra ở Việt nam, thì may ra chỉ làm chân chủ tịch phường là cùng.
Putin bảo:
- Ông nói cũng phải. Tui mà ở đó, may ra cũng chỉ huấn luyện viên đội tuyển QG.
Thắng Việt Nam khác đi bên cạnh lại hỏi kháy:
 - Này! Bố các ông là ai, làm gì? Quê ông ở đâu mà chủ quan thế? Xuất thân các ông mà ở Việt Nam thì bám đít trâu là cùng nhé!!!
Cậu ta nói thêm:

 - Các vị không cộng sản, lại đa đảng linh tinh, nếu sống ở đây, không bị bỏ tù là may cho các vị.
Obama và Putin cùng ồ lên:
-May thật!

Thứ Năm, 19 tháng 9, 2013

CHUYỆN RẺM

CHUYỆN RẺM
Sáng nay, ngồi uống nác ngon nghe mấy bác hưu trí nói chuyện rẻm. Nhân bàn về tham nhũng, một bác cựu tuyên giáo cao giọng:
- Dân ta bây giờ, có vẻ chấp nhận chung sống hòa bình với tham nhũng. Thậm chí nhiều người còn “cộng sinh” với đám quan tham. Mọi người nghĩ rằng, ai làm quan rồi cũng tham lam nhũng nhiễu. Thời nay chả có ông quan nào chỉ sống nhờ lương đâu. Và nhiều người nghĩ, nếu bản thân mình mà làm quan, rốt cuộc rồi cũng là quan tham thôi.
Bác nông dân ngồi cạnh gật gù tán thành:
- Đúng thế thật, như dân ta nuôi chó ấy mà. Biết chó ăn cứt, mà vẫn chung sống với chúng. Con chó nào mà chả ăn bẩn như nhau. Mà trời sinh ra ta là người, chứ nếu trời bắt ta làm chó, thì đến cũng ăn cứt thôi...
Ông chủ nhà bàn:
- Nhưng con chó vẫn hơn quan, vì nó vẫn biết sợ người nuôi. Với lại, khi chủ thích, chủ có thể làm thịt nó để đánh chén.
Mình bàn ngang:
- Mưa này mà có thịt chó thì còn gì bằng. Chiều nay ta đụng một con, các bác nhỉ?
Buổi chuyện rẻm, hóa ra kết thúc có hậu: Chiều nay làm thịt chó!


GHÉT TIVI

GHÉT TIVI
Hôm trước, nhân trống tiết, ngồi coi tivi với mấy cậu trẻ. Trò chơi đoán chữ trên truyền hình đang hồi gay cấn.
Có một ông liên tiếp đoán trúng gần hết các ô chữ, chỉ còn mỗi ô đầu tiên: ...ONG TỬ TÂY.
Anh ta xin quay tiếp, (có lẽ để gắng thêm ít tiền thưởng) thì quay được ô “mất lượt”. Ai cũng tưởng, hai người kia gặp may. Không ngờ, một người đoán là X, một người đoán là V. (XONG TỬ TÂY rồi VONG TỬ TÂY !!!). Cậu ban đầu hú hồn, đoán ngay chứ không quay nữa. Tất nhiên, cậu ta đọc đúng tên hòn đảo “Song tử tây” và kiếm được bộn tiền thưởng.
Nhân chuyện tivi, mấy cậu trẻ kháo chuyện biển đảo. Một cậu nói:
-Hiện nay ở Hoàng Sa, ta giữ được một số đảo, trong đó có Song Tử Tây.
Cậu ngồi cạnh đập lại:
- Làm gì có, ngay cả Trường Sa, Trung Quốc cũng chiếm hết lâu rồi.
Mình nghe chối tai quá, nghiêm giọng đùa:
- À, mấy anh này to gan, dám bàn chuyện “chính trị”. Không biết đây là “vấn đề nhạy cảm” hay sao?
Mấy cậu bèn im bặt. Có người lảng ra ngoài.

Mình cũng bỏ đi. Không hiểu vì sao, bỗng dưng mình lại ghét cay ghét đáng cái ti vi.

Thứ Ba, 17 tháng 9, 2013

ĐÁNG GÌ?

ĐÁNG GÌ?
Mình nhận được một tin nhắn:
“ Ở trường em, thông lệ mấy năm nay, để được làm chủ nhiệm lớp, phải “lót tay” khoảng 5 triệu. Cuối tháng 8, em ngỏ lời xin ông HT, ông bảo để ông ấy suy nghĩ đã. Mấy ngày sau, em bỏ phong bì 3 triệu, lên phòng gặp và nói thẳng với ông ta:
- Em gửi thầy chút quà đầu năm mới. Và cảm ơn thầy vì em sắp được làm chủ nhiệm.
Ông ấy xua tay:
- Chưa đâu, để bàn đã, cuối giờ cậu lên nha.
Cuối giờ, em lên, ông ấy trả lại phong bì và hẹn năm sau sẽ bố tri. Em biết mình bị loại, vì ai đó trả giá cao hơn, nên đành ấm ức ra về.
Em xin hỏi thầy, em có đáng thương không, và ông HT trường em, có đáng trách hay không?”
Mình trả lời như sau:
“ Thầy vẫn nghe phong thanh, nhưng đây là lần đầu nghe kể chi tiết về chuyện “mua” chủ nhiệm. Kiểu kinh doanh này, chỉ có thể xảy ra ở trường hành phố, nơi lắm “lộc lá”. Còn trường nông thôn như trường thầy, thậm chí giáo viên còn đùn đẩy nhau làm chủ nhiệm nữa cơ.
Còn về câu hỏi của em, thầy thấy thế này: Nếu chuyện em kể là sự thật, thì em không đáng thương, ông HT đó cũng chả đáng trách. Đáng thương nhất là học sinh, khi có những người thầy như thế. Em không đáng thương, mà rất đáng trách. Còn vị HT trường em, không phải là đáng trách, mà là đáng....”
Mình bỏ lửng, tùy cậu ta hiểu thế nào cũng được. Có thể ông HT đó, là đáng chửi, đáng phỉ nhổ, đáng truy tố hay đáng bắn, thì tùy cậu ấy hiểu.

 Không ngờ, cậu ta nhắn tin lại: “Thầy định nói, ông ta đáng thăng chức chứ gì. Thầy tài thật, hình như sắp đúng như thế!?

Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2013

BA ĐỜI LÀM QUAN VẪN NGHÈO!

BA ĐỜI LÀM QUAN VẪN NGHÈO!
Ở thị trấn quê mình, có một gia đình, ba đời làm quan mà vẫn nghèo. Ba đời nhà đó, làm quan mà không tham nhũng, không ức hiếp dân lành. Họ cần cù lao động sớm tối, chi tiêu khiêm tốn, không nhà cao tầng, cũng chẳng xe hơi.
Ba đời nhà họ làm quan, chưa khi nào nhận của đút, chẳng bao giờ “chung chi” với các dự án. Dân không sợ hãi, cũng chẳng khinh ghét họ.
Bạn không tin ư? Bạn cho rằng đây là chuyện tiếu lâm ư?
Không đâu, chuyện có thật trăm phần trăm. Không tin, thì mới bạn hãy đến để nhìn tận mắt, bắt tận tay. Nhà họ ở cuối thị trấn, đến đó hỏi, ai cũng biết

Nhà ba đời làm quan mà vẫn nghèo, bởi họ chỉ làm một loại quan: Quan tài!

Thứ Tư, 11 tháng 9, 2013

CHUYỆN ĐỜI LÚC-KI

CHUYỆN ĐỜI LÚC-KI
Mẹ đẻ Lúc ki là Vện, còn bố là một ông Bẹc giê. Sinh thời, Vện là lao động chính nuôi một gia đình nhà giáo. Nhà thầy Cơ, cô Hàn sống đủ, trên là nhờ lương, dưới là nhờ chó.
Khi mới sinh, Luc ki có tên là Cọt. Nó gầy, lại ghẻ trụi lông, nên không ai mua. Thầy Cơ bèn rao, sẽ cho không Cọt. Cậu Nọt, một giáo viên dạy môn phụ trong trường, đem Cọt về nuôi, đổi danh tính thành Luc ki, tên thường dùng là Luc.
Mấy năm vật đổi sao dời. Cậu Nọt thành ông sếp bự. Luc từ chó nhà thầy bỗng trở thành chó nhà lãnh đạo.
 Luc hóa thân, thành một con chó uy nghi đĩnh đạc. Cán bộ các phòng ban, đều thân quen với Luc. Các nhân viên, đều chăm sóc Luc chu đáo. Nhà chó của Luc, đủ sơn hào hải vị bốn phương.
Hết nhiệm kỳ đầu, Luc nhiễm bệnh. May nhờ các bác sĩ giỏi giang danh tiếng, mà bệnh gut, tiểu đường của Luc khỏi nhanh chóng.
Gần hết nhiệm kỳ sau, theo yêu cầu tổ chức, ông chủ Nọt được phân công “ngồi chơi xơi nước”.
Rủi cho Luc. Nếu ông Nọt gắng đủ hai nhiệm kỳ, đời Luc coi như mỹ mãn. Đời chó ngắn ngủi, chẳng mấy con sang được nhiệm kỳ ba.
Thế là từ lưng voi, Luc lại trở về cuộc sống chó. Luc ăn ít, và hay ngồi sủa trăng suông.
Có lần Luc sổng chuồng chạy rông. Mấy bà hàng xóm nhìn Luc, thương cảm:
- Ê, con chó Cọt ngày trước, bây giờ lại bị ghẻ rồi !


Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2013

LAN MAN

CÁ VỚI NƯỚC MẮM
Thời gian câu cá vừa qua, giúp mình ngộ ra nhiều điều. Một trong các điều đó, là thay đổi cách hiểu cụm từ “cá và nước”.
Cá và nước, là quan hệ một chiều. Cá cần nước, còn nước hoàn toàn không cần đến cá. Cá ăn, uống, ỉa đái, rồi giao cấu nhau, sinh con đẻ cái trong nước, chủ yếu chỉ làm nước thêm bẩn.
Vì vậy để nói sự gắn bó qua lại, giữa hai cá nhân hay tổ chức với nhau, thì không được nói “như cá với nước”. Mà nên nói : “như cá với nước mắm”.

CÁN BỘ CÓ PHẢI LÀ DÂN?
Ngu và Ngơ cãi nhau. Ngơ nói:
- Các ông bà cán bộ, đảng viên đều không phải là dân. Chí ít, không phải là dân Việt Nam.
Ngu vặn :
- Vậy họ là dân nước nào ?
Ngơ thủng thẳng :
- Tớ cũng không biết.
Ngu nổi đóa:
- Vậy sao lại nói họ không phải là dân?
Ngơ cười:
- Vì sao ư, vì khi nói: Cấn bộ quan tâm đến nhân dân, nếu họ cũng là dân, hóa ra họ quan tâm đến họ à. Hay nói: Kết nạp quần chúng vào đảng. Nếu đảng viên cũng là quần chúng, thì kết nạp lần hai à ?
Ngu há mồm :
- Ơ....
Ngơ đứng dậy phủi đít :

- Vì vậy, tốt nhất họ đừng nhận mình là dân. Nếu họ muốn làm dân, họ nên làm dân xứ khác !