Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2013

BAO XƯƠNG MÁU MỚI LÀM NÊN ĐỒNG LỘC

BAO XƯƠNG MÁU MỚI LÀM NÊN ĐỒNG LỘC 
 Đến với Đồng Lộc, là đến với lòng tri ân.
Đến Đồng Lộc, là đến với tấm lòng thành.  
 Nơi đây, không thể chấp nhận sự tùy tiện và bất kính
 Ngã Ba Đồng Lộc là Ngã Ba Xương Máu.
 Nơi đây đã là chiến trường ác liệt bậc nhất trong kháng chiến chống Mỹ. Khi cao điểm, ta đã tập trung gần 20 ngàn quân để bảo đảm giao thông. Giặc Mỹ cũng dốc bom đạn tập trung đánh phá. Từ tháng 3 đến tháng 10/1968, hơn 48.600 quả bom đã trút xuống. Mỗi mét vuông đất ở đây, phải gánh chịu 3 quả bom tấn, chưa kể các loại bom khác.
  Nơi đây, hàng vạn chiến sỹ đã ngã xuống. Ngày 24 tháng 7 năm 1968, mười cô TNXP đã cùng hy sinh khi đang làm nhiệm vụ.
 Mỗi nắm đất Ngã Ba Đồng Lộc đều thấm máu xương những người con ưu tú.
  Ngày nay, quần thể di tích Ngã Ba Đồng Lộc, là nơi thể hiện lòng tôn kính của nhân dân với các anh hùng liệt sỹ.
  Ấy thế mà, ngay tại chốn linh thiêng này, đang có dấu hiệu dung dưỡng sự tùy tiện và bất kính.
   Trước Đài tưởng niệm, sừng sững dãy cột đá uy nghi. Trên chỗ trang trọng nhất đó, lại khắc những dòng chữ bất minh:
  Thắm dạ mồ sâu vẹn tiết trinh,
   Hiến thân báo quốc sáng anh linh.
   Hồn bay trong gió bên Hồng Lĩnh,
   Dậy khắp núi sông khúc nhạc tình.
  Không cần bàn thêm về hình thức của bài “nửa đối - nửa thơ” trên. Các thức giả đã phê phán nhiều và đã yêu cầu gỡ bỏ. Có tin, Sở Văn hóa Hà Tĩnh “đã nhận sai và cho hạ xuống”. Nhưng lại không hiểu sao, những câu “không thơ, chẳng đối” này vẫn trơ gan ở đó.
 Vì nó vẫn còn tại vị, nên đành lòng phải hỏi những người tạo dựng ra nó, về “nội dung” của những câu viết trên. Bởi quá nhiều người không hiểu, nhiều người lại cho rằng, những câu này là quá tùy tiện và đại bất kính.
  Xin hỏi tác giả, “Thắm dạ” (hay thẳm dạ) nghĩa là gì, phải chăng muốn nói tới "tấm lòng son”?. Sao tác giả lại nói đến“tiết trinh” ở nơi này, phải chăng  điều muốn nói lại là tấm gương “trinh liệt”?
   Sao tác giả lại viết là “Hiến thân” mà không dùng “Xả thân”. Hiến thân theo hàm ý gì đây?. Đã là“Anh linh” tất nhiên là phải sáng, sao lại còn viết “sáng anh linh”?
  “Hồn bay trong gió bên Hồng Lĩnh” nếu nói về người sống, thì có thể hiểu là tâm hồn phiêu du, lãng đãng như khói như sương. Nhưng khi dùng cho người đã khuất, phải chăng phải hiểu rằng: hồn phách vật vờ, lang thang vô định, hồn xiêu phách tán không nơi thờ phụng?.
  Đọc câu thơ đó, dù muốn hiểu: “Anh linh các liệt nữ đã nhập vào hồn thiêng sông núi”, cũng không thể được.
  Thế nào là “Dậy khắp núi sông khúc nhạc tình”?. Xin hỏi “khúc nhạc tình” này là “tình” gì? Là nghĩa tình, là ân tình, hay là tình yêu, chẳng lẽ là tình dục sao?. Không! Không thể bất kính đến như vậy.
   Phải chăng tác giả đã tạo một “mạch liên kết ngầm” giữa các câu?. Đầu tiên, tác giả nói tới “tiết trinh” rồi đến “hiến thân” lại “hồn bay trong gió”, cuối cùng là “dậy khúc nhạc tình”. Dòng câu chữ này, thoảng “mùi son phấn” của loại “thơ chốn lầu hồng”. Tác giả dù ẩn danh, nhưng “thơ là người”, từ mạch liên kết trên, dễ đoán ra tính cách chủ nhân. Phải chăng, các chủ nhân đều là những “khách phong lưu”?
    Sở Văn hóa Hà Tĩnh hiểu thế nào về mấy câu này, khi cho tạc lên đá? Có hay không sự cẩu thả, tắc trách?  Có hay không sự bất kính với người đã khuất?
  Hay là, do không tìm được các câu đối thích hợp để tạc vào cột cổng?
  Hay là, do không tìm được một bài thơ nào khác, viết về các Nữ anh hùng ?
  Nhưng ai cũng biết, đã có một bài thơ tuyệt vời, đó là bài“Lời thỉnh cầu ở nghĩa trang Đồng Lộc” của nhà thơ Vương Trọng. Chắc là, Mười Cô gái đã nhập hồn vào nhà thơ, để viết nên “Lời thỉnh cầu” này. Bài thơ được khắc vào bia đá nhỏ, đặt tại mộ Mười cô gái.
   Tôi đã chứng kiến các bạn tôi, Trần Hà, Lê Trung ngồi khóc trước bài thơ ấy. Các anh khóc cho những người bố liệt sỹ, mà hài cốt còn bất định ở chiến trường xa.
   Tôi đã chứng kiến đồng nghiệp tôi, anh thương binh Nguyễn Đức Hạnh, vừa đọc lại vừa nức nở. Anh khóc những người bạn thân đã ngã xuống tại Ngã Ba Đồng Lộc này.
  Tôi đã chứng kiến chị gái tôi, người cựu TNXP lặng lẽ khóc khi đọc thơ. Chị là đồng đội của Mười cô gái Đồng Lộc.
  Tôi và bao nhiêu người cũng đã khóc trước tấm bia thơ. Bài thơ như lời người cõi âm thì thầm với ta những lời tâm nguyện. Bài thơ đó, là hóa thân của ngàn vạn linh hồn và máu xương.
  Bài thơ đó không được chọn đặt trước Đài tưởng niệm. Ở đó đã dành chỗ cho một bài thơ bất minh. Cách chọn chỗ này, là một sự tùy tiện đến bất kính.
  Tương truyền rằng, Thi Tiên Lý Bạch khi đến Hoàng Hạc Lâu định làm thơ, đã thấy thơ Thôi Hiệu đề trên vách. Lý Bạch đọc xong, vứt bút, ngửa mặt than rằng:
Nhãn tiền hữu cảnh đạo bất đắc,
Thôi Hiệu đề thi tại thượng đầu.
Dịch nghĩa:
Trước mắt thấy cảnh không tả được,
Vì Thôi Hiệu đã đề thơ trên đầu.
  Mong sao những người làm văn hóa đời nay, có được chút cốt cách của người xưa. Đã có bài thơ của Vương Trọng ở Đồng Lộc, lẽ nào còn đục đẽo một bài thơ khác? Một bài thơ bất tường, lại đặt nơi trang trọng nhất? Một bài thơ dư vị phong nguyệt, lại đặt chốn linh thiêng?
  Xin hãy đừng quên: Nơi đây là Ngã Ba Đồng Lộc.
Mảnh đất Máu Xương này, không thể dung dưỡng sự tùy tiện và bất kính.
   LỜI THỈNH CẦU Ở NGHĨA TRANG ĐỒNG LỘC
 - Mười bát nhang hương cắm thế đủ rồi
Còn hương nữa hãy dành phần cho đất
Ngã xuống nơi này đâu chỉ có chúng tôi
Bao xương máu mới làm nên Đồng Lộc
Lòng tưởng nhớ xin chia đều khắp
Như cỏ trong thung, như nắng trên đồi.
 - Hoa cỏ may khâu nặng ống quần, kìa!
Ơi các  em tuổi quàng khăn đỏ
Bên bia mộ xếp hàng nghiêm trang quá
Thương các chị lắm phải không, thì hãy quay về
Tìm cây non trồng lên đồi Trọ Voi cùng bao vùng đất trống
Các chị nằm còn khát bóng cây che.
 - Hai mươi bảy năm qua chúng tôi không thêm một tuổi nào
Ba lần chuyển chỗ nằm lại trở về  Đồng Lộc
Thương chúng tôi, các bạn ơi, đừng khóc
Về bón chăm cho lúa được mùa hơn
Bữa ăn cuối cùng mười chị em không có gạo
Nắm mì luộc chia nhau rồi vác cuốc ra đường.
 - Cần gì ư, lời ai hỏi trong chiều
Tất cả chưa có chồng và chưa ngỏ lời yêu
Ngày bom vùi tóc tai bết đất
Nằm xuống mộ rồi mái đầu chưa gội được
Thỉnh cầu đất cằn cỗi nghĩa trang
Cho mọc dậy vài cây bồ kết
Hương chia đều trong hư ảo khói nhang.
                                Vương Trọng

                                                                       Viết năm 2011- Trần Đình Trợ

TRĂM NĂM BIA ĐÁ...

  TRĂM NĂM BIA ĐÁ...
    "Ẩn sỹ mà vẫn đức sáng..."
   Đó là một phần của câu văn tạc trên tấm bia đá, ca ngợi công đức Đại danh y  Lê Hữu Trác. Chủ thể lập bia là: “Sở Văn hóa, Thể thao và Du Lịch Hà Tĩnh”. Bia lập vào: "Tiết thu, năm 2009".
   Bia chế tác từ một phiến cẩm thạch lớn, đặt gian chính Nhà bia. Nhà bia đứng trước Bái đường và Hậu điện. Tất cả lại nằm trong Quần thể di tích Đại danh y Lê Hữu Trác, vừa được nhà nước đầu tư hàng trăm tỷ để xây dựng và tôn tạo.
        Xưa nay, những dòng văn bia đều phải chính xác, súc tích, chặt chẽ và trong sáng. Sự trong sáng đó vừa thể hiện lòng tôn kính tiền nhân, vừa thể hiện văn hóa của chủ thể lập bia. Và chính tầm văn hóa đó sẽ góp phần soi sáng nhận thức của những người xem bia.
     Đọc văn bia trên, người xem không khỏi băn khoăn. Không kể các dấy phẩy (,) dầu gạch nối (-) đặt tùy tiện, phần nội dung cũng nhiều chỗ đáng bàn. Có một số mâu thuẫn giữa văn bia với những điều do chính cụ Lê Hữu Trác ghi lại trong “Y tông tâm lĩnh”. Bia ghi: “...Thưở nhỏ sớm nổi tiếng tư chất thông minh, am tường cả nho y, lý số...”. Trong “Y tông tâm lĩnh”, Lê Hữu Trác kể lại: 26 tuổi rời quân ngũ, hai năm sau chữa bệnh và bắt đầu học nghề thuốc với lương y Trần Độc ở Nghệ An. Sáu năm sau, ông lặn lội ra kinh, tìm thầy giỏi để học thêm về y lý. Mười sáu năm sau ông nổi danh khắp vùng Hoan châu.
   Văn bia ghi “Cụ làm thơ dạy học, viết sách chữa bệnh cứu người..”. Vậy cụ làm thơ và dạy học, viết sách và chữa bệnh cứu người, hay cụ dạy học bằng cách làm thơ và cụ chỉ viết sách để giúp người khác chữa bệnh đây?
   Văn bia ghi: “...Ông mất...để lại cho đời một tấm gương sáng về y đức, y lý, y thuật...” (chưa kể việc, bia khắc “y lý” thành “ý lý”). “Tấm gương sáng” về y đức thì ai cũng rõ. Nhưng "tấm gương sáng" về y lý, y thuật thì nên hiểu thế nào?. Phải chăng trình độ, tài năng nay cũng được đo bằng độ “sáng, tối”?
  Đáng nói nhất là câu kết: “Ẩn sĩ mà vẫn đức sáng, danh hiển -...”. Rất nhiều người bàn luận về cách hiểu câu văn bia này. Mấy cậu học sinh bảo nhau: “Ẩn là trốn, sĩ là học trò. Hóa ra ngày xưa cụ cũng là học trò trốn học, thế mà vẫn thành người đức sáng, danh vọng”. Có ông công chức tán: “Mấy cái anh ẩn sĩ thường là vô tài, thất đức, may ra chỉ có cụ Lê Hữu Trác quê ta là “Đức sáng, danh hiển” thôi”. Có người am hiểu về Hán Nôm, giải thích: “ Ẩn sĩ là người cố dấu mình, thế mà vẫn tài hiển lộ, đức tỏa sáng”. Nhưng có người nói lại: "Ẩn sĩ đương nhiên là các bậc tài đức. Họ quy ẩn tránh chốn quan trường là để giữ lấy đức sáng, chứ đâu phải để dấu tài dấu đức?". Mỗi người mỗi ý, nên ai cũng mong biết danh tính người viết văn bia, để nhờ phân xử.
     Sách "Ẩn sĩ Trung Hoa"( Tác giả Hàn Triệu Kỳ - bản dịch Cao Tự Thanh - NXB Trẻ, trang 11), định nghĩa về“Ẩn sĩ”như sau. "Ẩn sĩ còn gọi là u nhân, dật nhân. Đó là những người vốn có đạo đức tài năng, có thể làm quan nhưng vì lý do khách quan hay chủ quan nào đó không bước vào hoạn lộ. Hoặc đang làm quan rất thuận lợi, nhưng cũng vì lý do khách quan hay chủ quan nào đó mà rời bỏ quan trường tìm nơi để ẩn".
 Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm là một ẩn sĩ. Làm quan được bảy năm, ông dâng sớ hạch tội 18 lộng thần, nhưng không được vua nghe nên cáo quan ở ẩn.
   Khi về trí sĩ, ông dựng am Bạch Vân và lấy hiệu Bạch Vân cư sĩ mở trường dạy học cạnh sông Tuyết, do đó học trò gọi ông là "Tuyết giang Phu tử". Bạn bè và học trò của ông là những người lỗi lạc. Việc quy ẩn của Nguyễn Bỉnh Khiêm càng làm cho tài danh của ông tỏa sáng. 
  Tổ sư Chu văn An cũng là bậc đức tài trước khi ở ẩn. Dâng “Thất trảm sớ xin chém 7 tên gian nịnh, nhưng vua không nghe. Ông từ quan về ở núi Phượng Hoàng dạy học, viết sách cho tới khi mất. Cuộc đời ẩn sỹ thanh bạch và tiết tháo của ông là tấm gương sáng cho muôn đời.
    La Sơn Phu Tử Nguyễn Thiếp cũng là ẩn sĩ. Tuy chỉ đỗ Hương Cống nhưng Nguyễn Thiếp nổi tiếng là một danh sĩ tài cao, đức trọng. Ra làm quan giữa thời buổi "Chúa ác, vua hèn", Nguyễn Thiếp quyết định rũ áo từ quan, lên núi Thiên Nhẫn lập trại và bắt đầu sống cuộc đời ẩn cư với danh hiệu La Sơn Phu Tử.
 Hải Thượng Lãn Ông cũng chính là một ẩn sĩ như vậy. Những bậc tài danh này chọn con đường ở ẩn, chính là để giữ gìn “Đức sáng” cho mình. Việc ở ẩn của họ, càng làm cho tài đức của họ tỏa sáng. Không hề có mảy may một chút đối lập nào giữa “Ẩn sĩ” với “Đức sáng, danh hiển”.
   Vì vậy, viết văn bia kiểu: “Ẩn sỹ mà vẫn đức sáng...” quả thật là “đánh đố” mọi người. Rồi sẽ có người bắt chước hỏi: “Văn bia, mà vẫn viết thế này sao?”, rồi lại: “Văn hóa, mà vẫn nhận thức thế này à”. Khi đó, không hiểu người lập bia sẽ trả lời ra sao.
   Phải chăng, nên xem lại cả văn bia, đồng thời xem lại cả “Đức sáng” và “Danh hiển” của các vị “Ẩn sĩ” đã lập nên tấm bia tôn quý này.
  Đang còn có nhiều việc phải làm, may ra Khu di tích mới xứng đáng như lời Thiếu tướng GS, TS Lê Năm- Giám đốc Viện bỏng Quốc gia Lê Hữu Trác. Lời đó ghi ở chính mặt sau tấm bia đá: “Khu di tích Đại danh y Hải Thượng Lãn Ông Lê Hữu Trác đã được xây dựng thành một điểm sáng văn hóa lịch sử dân tộc.”
    Mới biết, người xưa đã nói, thì đố có sai: "Trăm năm bia đá thì mòn..."
                Viết trước Lễ kỷ niệm 220 năm, ngày mất Đại danh y Lê Hữu Trác
                                                            Trần Đình Trợ

TÀO LAO LÁI GIÓ

TÀO LAO LÁI GIÓ
                       Bàn chính sự nhiều mệt quá, thư giãn tý bà con ơi!
   Quê mình, có tật nói lái, kiểu nói lái của người miền Trung. Nhiều khi, dở khóc dở cười vì nói lái, thế mà không làm sao cấm được.
  Dạo trước, trường cấp 3 Hương Sơn có thầy Đôn làm hiệu phó, thầy Lịch làm bí thư chi bộ. Thỉnh thoảng lại có người gọi ơi ới: “Thầy Lịch gọi thầy Đôn”, rồi “Thầy Đôn mời thầy Lịch”. Sau lần bị hai thầy mắng cho một trận, không ai dám trêu “Đôn- Lịch” nữa.
  Nhưng tự nhiên, hai thầy Đôn Lịch lánh mặt nhau. Sau đó mấy năm, thầy Lịch xin chuyển về làm hiệu phó trường Cao Thắng.
  Thầy Đạt (dạy hóa) và cô Phú (kế toán) thì chịu trêu hơn. Ai kêu “Đạt Phú” thì thầy nói ngay: “Đạt Phú đây, muốn hỏi chi?”. Sau khi cô Phú nghỉ hưu, thầy Đạt trúng đậm quả buôn đất, mọi người lại bảo “ Thầy Đạt triệu phú”. Ai nghe cũng thất kinh.
 Năm ngoái cô giáo Tống Tú chuyển từ LHT2 về. Có thầy giáo vừa gặp Tú đã dặn: “Em đến lớp, thì nhớ đi thẳng, đừng đợi ai nhé”. Tú ngạc nhiên, thì thầy đó giải thích: “Ai cũng thích em đợi, nhưng ở trong trường, nên sợ mang tiếng là “Tú đợi”.
 Thầy Hậu lại được chuyển từ Đức Thọ về, với lời giới thiệu của Sở: “Cây toán chủ công của Đức Thọ”. Các cô trêu ngay: “Về đây nhớ “chủ công” thường xuyên nha!”
 Có lần, sau buổi chào cờ, học sinh lớp trực quên thu dọn bàn ghế. Cô H. chủ nhiệm lớp, mắng xôi xổi: “Tự giác làm chơ, khi mô cũng đợi cô nhủ!”
  Các thầy bò lăn ra cười. Xưa nay, thầy cô tếu táo nói lái với nhau, kị để học trò nghe. Nay cô H. vì giận mắng học trò, mà vô tình thành ra lái một quả“hay” quá. Học trò đang sợ xanh mặt, thấy các thầy cười, chúng hiểu ra ngay. Có đứa ba trợn: “Bọn em không dám “đợi cô nhủ” đâu !”.
  Học trò học bài thì nhác, học kiểu nói tào lao thì mau lắm. Mà kĩ năng nói lái của chúng, có khi còn gấp mấy thầy cô. Khổ nhất cho thầy, khi bị chúng “vận dụng” vào tiết học.
 Đến bài“Tụ điện” trong vật lý, thế nào cũng có đứa khúc khích trêu chọc, rồi đến bài“Lai giống” trong môn sinh vật, thế nào cũng rúc ra rúc rích. Trên lớp, thầy luôn phải tránh các từ "kỵ húy". Phải nói khác dấu, chứ không dùng "trái dấu", phải nói: Em làm nhầm dấu rồi, chứ không nói "Em sai dấu". Mất tiết toán, thì chỉ được học bù môn hình, chứ không được "Học bù môn đại".
  Nhưng thầy"chạy trời không khỏi nắng", vì học trò nói lái rất sáng tạo. Thầy đang giảng về bọn phản động đang "âm mưu diễn biến hòa bình", thì có đứa bảo: “Bọn giặc cài”. Cô đang đọc thơ: “Sao ơi, em là con bướm trắng. Mắc giữa cành gai sắc dập vùi” thì có đứa lẩm bẩm: “Răng lại “mắc giữa cành” hè, vô lý!”. Cô giận quá, phạt đứng lớp, thì tiết sau cô vào đến cửa, đã có đứa nói: “Đợi tý, đợi tý”.
 Đúng là nhất quỷ, nhì ma.
Có lần ngồi quán Dũng Hiếu, mình nghe các vị cán bộ huyện nhà“trổ tài” nói lái. Có ông phàn nàn “Tui mắt kém lắm rồi, thấy “kính là đeo”, hễ “sờ là lộn”. Ông kia bảo:"Tui thì, “con còn ngu” lắm”, rồi ông ta quay sang kêu chủ quán: “Quán có “mọc đâm” không?”. Trời ạ, quán thịt dê làm gì có mọc đâm như quán thịt chó. Rồi có cô cán bộ tuổi sồn sồn ngồi cạnh, lại gọi quán: “Cho món xào cải giá”, (khiếp chưa! đòi “cải giá”), cô lại hỏi tiếp: “Có món môn Lào không?”. Chả là vùng mình, nhập toàn nông sản Lào, khoai môn Lào, bở hơn khoai môn bên Việt.
 Nói lái ở quê mình trở thành tật. Có những đơn thuốc "nói lái" đã thành danh, nghe đâu của thầy Dương Thúc Tuy, kê thuốc chống nôn cho cô Na:
                  "Cồ khắc trộn với lá lồ khôn.
                   Tặc cốt phơi khô, nhúng lọ cồn.
                  Nu đạ giã rồi vắt lấy nước.
                 Sắc lên, đem uống, thế là nôn.".
Lại có bài thơ vịnh lụt Hương Sơn, không rõ của ai:
                 "Đượng Sú, Làng Cồn, nước chảy xuôi.
                Đại su, nước cũng thế này thôi.
                Nơi cao, tróc đất e cồn lở.
                Chốn thấp lòng nôn, chỉ sợ trôi.
                Chạn nước ngập rồi, lên nóc đứng.
                 Ruộng vườn băng cả, chỉ cồn lòi.
                  Nắng cực chán rồi, nay đại lụ.
                  Chỉ tội thôn làng chạy tróc đồi".
Lại có bài thơ trêu cô bán tơi, nghe nói của chí sĩ Nguyễn Xuân Ôn:
               "Cô bán tơi ơi, đợi nhủ nì.
               Nắng cực ra ni, bán mần chi.
              Đem về thu đệm, màu tơi lại.
             Đến mùa đại lụ, hẵng mang đi."
Thiên hạ có rất nhiều người ham nói lái. Trạng Quỳnh vất vả lội xuống ao bèo, chỉ để nói "Tôi đang đá bèo". Nữ sĩ họ Hồ cũng thích kiểu "Trái gió, cho nên phải lộn lèo". Các bậc tài danh còn thế, chả trách thầy trò trường mình. Nói lái chưa làm cho ai khóc, chỉ thấy làm cho lắm kẻ cười. Nhưng nghe “lái gió” nhiều và không đúng chỗ, có khi lại “tức đờ” người.
Các vị phụ huynh, thấy con cái không ôn bài, chỉ ôn chuyện nói lái, cáu lên chửi: “Lái chi, lái diếm!”, “Ôn chi, ôn lằn!”.

  Thế mới hay, ngành giáo dục cần thêm một "Nói không" nữa, đó là "Nói không với lái gió".

Thứ Năm, 11 tháng 7, 2013

KHUYÊN HS

KHUYÊN HS
Khuyên các học sinh:
- Không nên viết những stt và cm tục tĩu.
- Không nên post những ấn phẩm kém văn hóa lên mạng.
- Dù ẩn danh, đừng nghĩ rằng không ai biết.
Các em cũng nên biết:
- Đội ngũ an ninh mạng của ta rất hùng hậu.
- Sẽ có ngày, họ không phải bận tâm với các bài viết chống giặc Tàu và đòi tự do dân chủ nữa.

- Khi đó, chỉ cần nửa giờ, họ dễ dàng quét hết mọi ấn phẩm rác rưởi ra khỏi các trang mạng xã hội. 

Thứ Ba, 9 tháng 7, 2013

TĂNG TỐC VỌT RA ĐƯỜNG LỚN

TĂNG TỐC VỌT RA ĐƯỜNG LỚN
Mình không thích chính trị, vì khó hiểu. Có khi nghe giảng xong, vài tháng sau mới vỡ lẽ ra. Ví dụ như chuyện này:
Ba tháng trước, mình ngồi nghe giảng nghị quyết. Có một ông tuyên huấn giảng về kinh tế Việt Nam. Ông ấy bảo, nước ta đang tăng tốc để hội nhập kinh tế thế giới. Ông ta còn ví von, bấy nay ta lượn trong đường làng, nay lấy đà tăng tốc vọt ra đường lớn. Sắp tới, sẽ tăng trưởng veo veo....

Thời gian sau đó chứng kiến mấy vụ “tăng tốc vọt ra đường lớn”, mình hiểu ra phần nào ý nghĩa của bài học từ ba tháng trước.
Vụ thứ nhất, xảy ra hôm mồng năm tháng năm. Anh cu Toàn, người xóm Vọng Sơn, từ quán thịt chó rú ga phóng lên đường 8A, đâm ngang một xe máy chạy từ Phố Châu xuôi. Cả hai xe hư hỏng nặng, cu Toàn bị trầy trợt khắp người. Toàn còn dọa đánh ông kia và đòi bồi thường. Nhưng công an đến, phạt hắn hai tội, say rượu và cướp đường ưu tiên.
Vụ thứ hai, xảy ra sau đó mấy ngày. Cậu giáo PTS ăn giỗ về, cũng rú ga vọt từ đường làng. Vừa lên đường 8, một xe ô tô phóng tới, quẹt vào đuôi xe máy. Cậu giáo lộn hai vòng, bay sang phía bên kia đường, ngất lịm dưới ruộng. Mọi người chạy lại, thấy cậu ta đang ngáy khò khò...vì rượu.
Chuyện thứ ba, mới xảy ra hôm qua, có cái kết bi đát hơn nhiều.
Ông H, một phụ huynh trường mình, cũng đi uống rượu về, từ đường làng xóm 14 tăng tốc vọt lên đường HCM. Ông rồ ga mạnh quá, xe bay sang bên kia đường, đối đầu với một ô tô bốn chỗ ngược chiều. Chiếc ve máy bị chà nát, và chủ nhân của nó tử vong. Xe ô tô kia, mang biển số Hà Nội, cũng bị hư hại rất nặng.

Đó là những hình ảnh, tăng tốc hội nhập con đường lớn.
Từ những con đường làng ngoằn ngoèo, trên những chiếc xe cà tịch cà tàng là những chủ nhân ít học. Trong cơn say bia rượu lý tưởng, họ thực hiện các cú “tăng tốc vọt ra đường lớn”.

Hiểu thế rồi, thì mới thấy hoảng sợ.

Chủ Nhật, 7 tháng 7, 2013

MÙA THU - EM

MÙA THU - EM
Mùa thu.
Là người yếu đuối, nên ta cứ nao lòng khi mùa thu tới.
Mà không nao lòng sao được, khi một mùa hè thiêu đốt đã dần qua.
     Không nao lòng sao được, khi mùa đông giá băng đã ẩn hiện phía chân trời.
Một mùa thu dịu dàng, miên man như một tiếng thở dài đang đến.
Em.
Cùng với mùa thu nhẹ nhàng phủ bóng xuống đời ta, em dịu ngọt như hương hoa, và mơn man như một sợi tơ trời. Em và mùa thu, đang ban cho ta, một mùa hoa trái ngọt lành.

Mùa thu - em. Đắm đuối ngọt ngào, khiến lòng ta nhói đau.

Thứ Năm, 4 tháng 7, 2013

HỌC TRÒ BÀN VỀ ĐỀ THI:

HỌC TRÒ BÀN VỀ ĐỀ THI:
- Nhờ hàng trăm ngàn thanh niên ngồi giải mấy bài toán lãng nhách. Sao không nghĩ ra kiểu thi khác có ích hơn, (ví dụ gánh đất gánh cát chi đó chẳng hạn)?
- Năm mô cũng thi đề giông giống nhau, chán ngắt. Mấy ông ra đề trình độ hạn chế thật!
- Bọn sinh viên làm giám thị, khó tính hơn các thầy cô coi thi tốt nghiệp nhiều.
- Đề năm nay rất vừa sức, thậm chí hơi nhẹ. Em cầm đề ngồi chơi suốt 3 tiếng mà chả thấy mỏi tay!
- Đề thi năm nay không khó. Em làm sai có một câu. Mấy câu kia em ko làm
- đề thi năm nay nói chung là vừa sức các bạn và quá sức em 
- Đề thi năm nay dễ, em làm bài theo 4 bước: đọc đề, chửi thề, xé đề, đi về 
- Đề năm nay 9 điểm nằm chắc trong tay em. Còn 1 điểm nằm trên giấy
- Cám ơn bộ giáo dục đã chắp cánh ước mơ phục vụ quân đội của em 
- Đề thi năm nay được đánh giá là vừa sức với giáo viên
- TinĐề thi năm nay dễ, nhưng em ko biết làm
 
- Đề ra khảo sát hàm bậc ba. Mình liếc vô cổ áo con bé ngồi cạnh, lại vẽ thành hàm bậc bốn!
- Mắt mình cận nặng, nên con bé phía trước treo đồ thị vào cổ áo nó cho mình nhìn. Thế mà tờ giấy rơi khi nào không biết, mình tưởng vẫn còn, cứ vẽ theo cái đường hằn trên áo trắng của ả. Thế là ra cái đồ thị khác hẳn mọi người, không biết giám khảo có châm chước cho không???


Thứ Ba, 2 tháng 7, 2013

SIÊU DẺO MỎ

SIÊU DẺO MỎ
Hôm trước, mình chứng kiến mấy cao thủ tán gái của khối 11 trổ tài.
Một cậu gợi chuyện:
- Hôm nay rỗi rãi, bọn em trổ tài siêu dẻo mỏ cho thầy coi. Thầy chỉ định lớp, em sẽ tán qua điện thoại, một ả trong lớp đó cho thầy nghe!
Tin tưởng học trò nữ của lớp, mình bảo ngay lớp mình. Cậu ta rút điện thoại, tìm số và gọi cho một bạn nữ khá xinh của 10A1.
Sau vài câu từ chối, rút cục cô nữ ninh cũng xiêu lòng nói chuyện bà tám với cậu ta gần mươi phút. Kết thúc là một lời hẹn hò lửng lơ.
Cậu thứ hai lại gọi cho một hoa khôi lớp khác. Cô này có vẻ dễ dãi hơn. Nghe cậu ta tâng bốc vài câu, cô ta bập vào chuyện hẹn đi chơi liền.
Cậu thứ ba lại mạo danh người khác, khẩn khoản mời một bạn nữ nào đó ra quán cà phê. Sau một lúc chối qua mời lại, cô ta nhận lời.
Hóa ra, các cậu này cùng thủ sẵn rất nhiều số điện thoại, và thuộc lòng “gia phả” của các nữ sinh“sạch nước cản” trong toàn trường. Và mấy cậu này cũng  thường xuyên thách đố nhau, trổ tài tán gái với người xung quanh.
Nghe kể, mình trố mắt ngạc nhiên. Một cậu cười:
- Có chi mà thầy ngạc nhiên thế, bọn em mà tung chiêu, hoa hậu cũng xiêu nữa là đám lăng nhăng này.
Mình nghiêm giọng:
- Đừng nhầm. Thầy chỉ ngạc nhiên về sự nhẹ dạ của các bạn nữ. Còn tài cán của các em, có gì mà ngạc nhiên!
Một cậu vớt vát:
-Vậy bọn em phải trổ tài gì, thì thầy mới cho là siêu dẻo miệng?
Mình bảo:
- Các em ra ngoài ngõ, rồi dụ được con Rếch của nhà thầy vẫy đuôi chạy ra đón, thì mới xứng là siêu dẻo mỏ.
Ba cậu đồng thanh:
- Dụ con Rếch nhà thầy, khó hơn dụ các bạn nữ gấp vạn lần. Bọn em xin rút lui ạ.


(P/S: Thầy chỉ chép lại nguyên xi câu chuyện. Mong các bạn nữ hãy đọc cho kỹ và lưu tâm.)

LẠI NẮT

LẠI NẮT
Từ 1-7, lương cơ bản sẽ tăng 100.000 VND. Nhưng giá xăng, điện và nhu yếu phẩm đã tăng nhiều và tăng từ lâu.
Chiều chiều, các cô giáo lại ra sân trường tập cái gì gì đó, mà các bà nhà quê gọi là “Nắt khan”.
Theo mình, nắt khan cũng được, lương tăng kiểu nắt cũng được. Nắt kiểu chi, cũng còn hơn là nằm im. Nhân chuyện tăng lương, đăng lại bài năm ngoái:


NẮT LƯƠNG
   Mấy năm nay, lương tăng liên tục, nhưng giá trị của lương cứ giảm dần. Nhiều người bảo, nên gọi là bù giá hay trợ cấp lương thì đúng hơn. Có mấy chị Kẻ Chợ kể chuyện “Nắt lương” lạ quá, mình chép ra đây, mọi người đọc chơi và đừng xét nét. Chuyện rằng:
    *****
  
Hồi cưới dì út, chị cả đã hồ nghi khả năng đàn ông của thằng em rể. Ngày dì dượng về lại, chị kéo dì ra chỗ vắng thì thào:
- Nó làm được mấy lần?
Thấy dì không hiểu, chị lấy tay thị phạm. Dì đỏ mặt:
- Em không biết...Nhiều lắm, đầu tiên em còn đếm, sau đó thì liên tục, liên tục...
 Trợn tròn mắt ngạc nhiên, rồi chị cả chợt hiểu ra, mắng:
- Đồ khờ. Ai lại tính như rứa. Mỗi cái ấy không phải tính là một lần đâu, mà chỉ là... một cái..., cái.. ấy...ấy....
Rồi chị ghé vào tai dì, nói tên cái động tác mới lạ đó.
 
    *****
   Lâu rồi, chị em gái lại hàn huyên. Cô em lấy phải ông chồng yếu chuyện ấy, nên người thì teo tóp dần mà chẳng chửa đẻ gì cả. Vợ chồng lại đều có lương, nên không đến nỗi vất vả như chị. Nhìn bộ dạng thiếu ăn của dì, chị mắng:
- Sao không chịu ăn uống tẩm bổ vô, lương để mần chi. Mà cán bộ sướng thật, thấy được tăng lương liên tục, mới đó lại sắp tăng lương nữa rồi.
- Không gọi là tăng lương được mô, chị ơi. Cái liên tục này phải gọi là., gọi là...là...
- Đài báo nói tăng lương, sao dì lại định nói khác?
- Giá trị thật của lương ngày càng giảm, gọi là tăng không ổn.
- Vậy dì gọi là cái gì?
- Thì ngày trước chị đã bày cho em, cứ hẩy hẩy liên tục, thì gọi là nắt mà. Vậy phải gọi là “Nắt lương” thôi chị ạ!



ĐỪNG LO

ĐỪNG LO
 (Dặn học sinh sắp thi ĐH)
Sắp thi ĐH, nhiều em hỏi “bí quyết” thi. Nhưng không có bí quyết mô cả, thầy chỉ dặn các em, gọn trong 6 chữ:
*)“Đừng lo”
Kì thi ĐH rất quan trọng, các em nên chuẩn bị nhiều thứ. Nhưng phải trừ ra một thứ, đó là: Sự hồi hộp. Nói gọn là: đừng lo.
Cần quái gì phải lo.
Thi ĐH đâu phải như thi TN vừa rồi. Khó mà dùng được phao, khó mà gà bài cho nhau. Vì vậy, cũng chả cần lo giám thị khó hay dễ. Họ việc họ, mình cứ việc mình.
Thi ĐH cũng khác kiểu thi Thạc sĩ, Tiến sĩ. Không phải lo chuyện phong bì gửi giám thị giám khảo. Không phải lo học trật tủ, không lo chuyện phải tăm tia để biết câu hỏi, cũng chẳng phải lo chuyện mua câu trả lời. Thi ĐH, thì học được chữ viết ra chữ đó thôi.
*) “Ngủ no”
(Phải hiểu là ngủ thật, ngủ cho khỏe, không phải là ngủ kiểu mất sức.)
Trước ngày thi, nên bớt học, bớt đi chơi, tăng cường ngủ để khi làm bài thật tỉnh táo. Muốn ngủ no, phải đừng lo.
*) “Ẻ tốt”
Muốn ẻ cho tốt, trước tiên phải ăn uống điều độ và ngủ cho no. Ẻ cũng là một dạng đầu ra, giống như làm bài thi. Đầu ra tốt, nghĩa là làm bài sẽ tốt.
  Ngủ no- Ẻ tốt, cũng bắt nguồn từ “Đừng lo”.
Vì vậy, chỉ cần đừng lo, là các em sẽ làm bài tốt !

Vào được ĐH rồi, khi đó thật sự mới PHẢI LO.

Thứ Hai, 1 tháng 7, 2013

TÍN ĐỒ FB BẤT ĐẮC DĨ

TÍN ĐỒ FB BẤT ĐẮC DĨ
Tháng trước, thầy nhận được một tin nhắn: “ Thầy ơi, bạn X và bạn Y ở lớp ta yêu nhau mãnh liệt lắm. Hai bạn học thêm buổi tối xong, thường rủ nhau ra cầu Ngàn Phố. Khi bạn X ở nhà một mình, lại nhắn tin để Y đến. Bạn Y học hành sút hắn, nhiều lúc bỏ không đi học. Thầy nên vào FB của hai bạn tìm hiểu thêm, (nick của các bạn đó là .....). Thầy phải có biện pháp khuyên răn và giúp đỡ các bạn đó...”.
Theo đường dẫn, thầy vào đọc FB của hai nhân vật, rồi lân la hết nhiều trang FB khác.
Càng đọc, vỡ ra được nhiều điều nên thầy càng thêm lo lắng. Có trang, chỉ thấy toàn lời rên rỉ thất tình. Có trang, lại có lời lên án cả cha mẹ, có trang lại bô bô những câu chuyện quá riêng tư...
Băn khoăn mãi, rồi thầy quyết định mời mấy phụ huynh tới để bàn bạc. Hóa ra, ông bà nào nào đọc xong cũng bị sốc.
Có người, nhìn thấy ảnh con trên FB, bèn ngửa mặt kêu trời. Có người, đọc thấy con oán trách, bèn dẫm chân thình thịch. Kẻ cười người khóc, ôi cha ôi chà một hồi, rồi ai cũng bảo, thôi từ nay tui phải học cách sử dụng FB.
Sắp tới, sẽ nhiều phụ huynh mất thêm thời gian để “chơi” FB. Họ sẽ là những tín đồ FB bất đắc dĩ!
Thầy không mở lớp dùng FB, đành nhờ các bạn học sinh. Các em bày giúp bố mẹ dùng FB với nhé!